Dương Cúc nghe Trần Tô nói như vậy thì cảm thấy cũng có lý. Nhưng nàng nghĩ đến cha của mình, nàng thừa biết tính cách của ông ấy. Bộ lạc của nàng đã truyền thừa ở vùng đất này qua biết bao nhiêu thế hệ, giờ bảo cha nàng mang bộ lạc của mình sát nhập vào một bộ lạc khác?
Mà bộ lạc kia lại con nhỏ hơn bộ lạc của nàng rất nhiều, thực lực cũng yếu hơn rất nhiều. Chưa nói đến chuyện có hợp lý hay không, nhưng chỉ nhiêu đây thôi thì nàng biết với lòng tự tôn của cha nàng, sẽ không cho phép cha làm điều như vậy.
Dương Cúc cũng muộn phiền mà nói,
“Thiếp biết tính của cha, chuyện thiếp với chàng, cha sẽ không có ý kiến gì. Vì mẹ ta mất sớm, cha một mình nuôi thiếp lớn khôn, cha vô cùng thương yêu thiếp nên cha sẽ ủng hộ tất cả các việc làm của thiếp. Nhưng chuyện sát nhập này, lại ảnh hưởng trực tiếp đến toàn thể con danh cùng lòng tự tôn của ông ấy. Cha chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Vậy có cách nào khiến cho cha nàng đồng ý hay không?”, Trần Tô nghe vậy cũng nhíu mày trầm tư.
“Không phải là không có, nhưng vào thời điểm này, thiếp sợ là không được. Bộ lạc thiếp đang trong tình trạng chuẩn bị chiến tranh với bọn Khựa, nên cha chắc chắn sẽ không quan tâm đến những chuyện khác vào lúc này”, nàng nghe Trần Tô hỏi liền vội vàng giải thích.
“Chiến tranh với bọn Khựa? Thì ra là vậy, hèn gì lúc ta đến đây thấy có vô số quân lính tuần tra vô cùng cẩn thận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476621/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.