“Các ngươi kiếm được những con ngựa này ở đâu?”, Lâm Tấn dò hỏi.
“Là phía bên kia sông Nhất Hà kia, bộ lạc cũ của chúng ta nuôi rất nhiều ngựa, chính chúng ta đã trộm của bọn hắn về nuôi lại”, Hào Bá lập tức giải thích.
“Bộ lạc kia tên gì? Cách đây bao xa”, Lâm Tấn tiếp tục tra hỏi.
“Bộ lạc kia tên là Bạch Vân, đi qua sông Nhất Hà, hướng lên phía thượng nguồn chừng mười ngày là đến”, Hào Bá cũng thành thật khai báo.
“Bọn hắn có bao nhiêu chiến sĩ?”, Lâm Tấn nhíu mày hỏi.
“Lúc trước ta rời đi thì bọn hắn có gần tám trăm chiến sĩ, bây giờ thì ta không biết. Các ngươi muốn đánh giết bọn Bạch Vân kia đúng không, hãy dẫn theo ta, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi”, Hào Bá nghĩ rằng Lâm Tấn muốn thần phục bộ lạc Bạch Vân nên hắn tưởng rằng hắn đã tìm được một cơ hội cho thấy giá trị của hắn.
“Ta xong việc rồi, đến lượt ngươi đấy Đại Man tướng quân”, Lâm Tấn nhìn lấy Hào Bá với vẻ mặt ghét bỏ mà quay lại nói với Đại Man.
Đại Man nghe vậy thì xách đao đi lên phía trước, Hào Bá thấy Đại Man một tay vẻ mặt dữ tợn tiến lên thì lập tức hoảng hốt mà đại tiện cả ra quần, hắn lập tức khóc lóc cầu xin,
“Cầu xin các ngươi, xin các…”
“Phựt…”
Không đợi hắn nói hết câu, lưỡi đao sắc bén của Đại Man xẹt ngang qua cổ của hắn chém đứt lìa ngay tức thì đầu của Hào Bá. Đại Man còn không tiếc mà nhổ thêm vào đầu của hắn một bãi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476615/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.