Chương trước
Chương sau
Những thông tin mà Lâm Tấn mới cung cấp cho hai người Đại Man và Dương Tĩnh, cũng chính là thông tin mới về bản đồ khu vực đồng bằng sông Nhị Hà này của bọn hắn.
Qua thông tin của Lâm Tấn, hai người của biết được, đồng bằng Nhị Hà chính là được tạo thành bởi hai con sông lớn Nhất Hà và Nhị Hà giao nhau mà tạo thành. Sau một hồi im lặng, Lâm Tấn lại tiếp tục,
“Vũ khí và những thứ kia chính là từ lâu lúc trước bọn hắn được bộ lạc bên kia sông Nhất Hà kia cung cấp. Nhưng mấy tên kia nói, lâu lắm rồi bộ lạc của bọn hắn cũng không được cung cấp gì thêm nữa.
Ta có tra hỏi loại độc mà bọn chúng sử dụng trên mũi tên kia là gì. Bọn chúng cũng chẳng biết đấy là độc, mà cũng hoàn toàn không biết đó là những thứ gì. Bọn hắn chỉ biết những thứ kia chính là tộc trưởng của bọn hắn cung cấp cho bọn hắn mà thôi.
Chúng ta theo dõi ở đây đã lâu, tuy nhiên chúng ta chưa từng nhìn thấy tộc trưởng của bọn hắn ra khỏi bộ lạc một lần nào cả. Bộ lạc của bọn hắn lúc nào cũng được canh phòng vô cùng cẩn mật. Giống như lúc nào cũng sợ có kẻ địch đánh lén”
“Đội trưởng ngươi có đoán được tộc trưởng của bọn hắn ở vị trí nào trong bộ lạc không?”, Đại Man nghe Lâm Tấn nói vậy liền hỏi.
“Rất khó để đoán được, bọn chúng chia ra nhiều tốp nhỏ canh gác ba bốn nơi khác nhau. Mà những nơi này đều không có gì khác biệt, chúng đều được xây dựng bằng những nhà đất lớn vô cùng giống nhau”, Lâm Tấn sau một hồi trâm tư mới đáp.
“Ngươi có đoán được bộ lạc bên sông Nhất Hà kia là bọn nào không? Chẳng lẽ chúng chính là bọn Khựa kia?”, Đại Man cũng nghi ngờ hỏi.
Đây là vấn đề vô cùng quan trọng, nếu sau lưng bộ lạc Lưỡng Quy là bọn Khựa, thì chỉ có hai phương án. Một là giết sạch, tuyệt đối không cho bất kỳ một tên nào chạy thoát. Hai là tuyệt đối không đụng vào bọn chúng, càng không được chúng phát hiện ra manh mối có sự hiện diện của bọn hắn.
Còn nếu sau lưng bọn kia không phải là bọn Khựa, hoặc chỉ là một bọn khác thần phục bọn Khựa, vậy thì dễ hơn nhiều. Tuy nhiên, bọn người Đại Man cũng không vì điều đó mà dám bất cẩn. Dù bọn hắn là Khựa hay chỉ là một bọn thần phục Khựa thì cũng đều là Khựa cả.
“Không đoán được, tin tức của chúng ta còn thiếu rất nhiều. Vì chưa được lệnh của tướng quân Trần Tô nên chúng ta cũng chưa dám mở rộng địa bàn sang phía bên kia sông Nhất Hà để thăm dò. Cái này phải đợi Trần Tô tướng quân quay về mới quyết định được”, Lâm Tấn sau một hồi suy nghĩ liền nói.
Đại Man nghe Lâm Tấn nói như vậy thì cũng nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Nếu chưa phán đoán được bọn sau lưng của bộ lạc Lưỡng Quy kia là ai, nhưng vẫn muốn tấn công bọn chúng, thì tuyệt đối phải bằng mọi giá diệt sạch được bọn chúng. Vậy mới có thể đảm bảo được thông tin của bọn hắn không bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng nếu muốn đối phó với ngựa, với cung có độc thì phải làm cách nào? Đây quả thực là vấn đề nan giải. Sử dụng cung để tấn công bọn chúng? Bọn chúng cũng có khiên để chống đỡ, bọn chúng có thể bị thương nhưng không đến nỗi mất mạng.
Nhưng binh lính của hắn chỉ cần trúng một mũi tên có độc của bọn kia thôi, tại bất kỳ nơi đâu trên cơ thể cũng có thể dẫn đến mất mạng. Chưa kể đến bọn chúng còn có nhiều ngựa, nếu bọn chúng đánh muốn chạy trốn thì cũng khó mà bắt được hết bọn chúng lại.
Đây không còn đơn thuần giống như những cuộc chiến với những bộ lạc nhỏ trước đây. Nếu cuộc chiến này xảy ra, thì đây có thể là cuộc chiến lớn đầu tiên khi đối đầu với một bọn có trang bị tốt hơn nhiều so với bọn hắn.
“Bọn chúng có bao nhiêu con ngựa?”, sau một hồi suy nghĩ, Đại Man đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Gần một ngàn con, ngựa chính là động vật nuôi chính của bọn hắn. Nhưng chúng ta hiếu kỳ là bọn chúng không hề ăn thịt ngựa. Cũng là do thời gian chúng ta tìm hiểu thông tin về bọn hắn quá ngắn nên chưa tìm hiểu được nhiều thêm thông tin. Mà mấy tên chúng ta bắt được kia cũng không hề biết về mấy việc này”, Lâm Tấn ầm trầm đáp.
Gần một ngàn con, nói không đùa chứ? Đại Man hắn đang tính cho quân bao vây lấy bọn kia đánh trường kỳ, nhưng nếu bọn chúng có một ngàn con ngựa thì làm sao hắn có thể cản được bọn kia thoát vòng vây? Có cách nào để ngăn cản được một ngàn con ngựa kia?
Trong trướng bồng của Lâm Tấn lúc này, cả ba người cũng bắt đầu rơi vào trầm tư suy nghĩ phương án. Bọn hắn đều biết rằng kẻ địch lần này là vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm, nếu không tín toán kỹ chiến thuật, thì chắc chắn kẻ thua cuộc trong trận chiến này sẽ chính là bọn hăn. Cả ba người lúc này ai cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Mà trong lúc này tại đại điện, Trần Nguyên vẫn thói quen cũ, hắn ngã tựa người trên ghễ, mắt ngước lên nhìn lấy cái đầu sói lớn treo trên tường kia. Lúc này bật chợt có một thân ảnh cực nhanh từ phía cửa lớn đại điện lao về phía hắn.
Trần Nguyên lúc này cũng phát hiện ra có kẻ đột nhập vào, hắn cấp tốc ngồi dậy bật mạnh cực nhanh lao về phía thanh ảnh kia.
“Vù”
“Rầm… rầm”
Thanh ảnh kia không kịp phản ứng lại tốc độ cùng cú ra chân của Trần Nguyên, cả người hắn ăn trọn một cú đá mà bay thẳng ra ngoài, cả người hắn đâm sầm vào những cái ghế phía dưới khiến chúng bị đập vỡ banh chành.
“Đại đế, người không sao chứ?”, Lúc này, bốn thì vệ của Trần Nguyên vừa phát hiện ra được tiếng động lớn cũng cấp tốc lao vào đứng chắn trước người của Trần Nguyên.
Bọn hắn được mạnh danh là bốn Vệ thần, người mạnh nhất đất nước Đại Việt lúc này. Nhưng bọn hắn cũng không hề cảm nhận được sự xâm nhập của kẻ bị Trần Nguyên đá văng kia. Chứng tỏ bản lĩnh của tên tập kích Trần Nguyên là cao hơn hẳn bốn Vệ thần này.
“Không sau, tên Trần Tô chết bầm kia làm sao có thể ám sát được ta. Nhanh đem hắn đi cứu thương đi, chứ chậm thêm chút nữa là hắn sẽ ngủm củ tỏi đấy”, Trần Nguyên nhìn lấy thân ảnh đang nằm co quắp trên mặt đất kia cười gian xảo nói.
“Đại ca, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, ta trên đường đi về đây vừa nghĩ ra được một tuyệt thế võ công nhưng không ngờ được vẫn không thể sánh bằng đại ca ngươi. Đúng là đại ca nếu xếp thì nhì thì không ai dám đứng thứ nhất, xin nhận của tiểu đệ một lạy”, Trần Tô vừa ôm lấy ngực vừa nặn ra một nụ cười bỉ ổi vốt mông ngựa Trần Nguyên.
“Cút”, Trần Nguyên liếc hắn một cái rồi lớn tiếng chửi.
“Haha… đại ca, lần này ta từ ngoài trở về là có tin tức tốt muốn báo cho đại ca. Lầm này ta đã phát hiện được một mỏ đồng và một mỏ sắt vô cùng lớn. Những mỏ khoáng sản này ít nhất phải lớn gấp hai lần những mỏ khoáng sản lúc trước chúng ta phát hiện được cộng lại. Haha… đại ca ngươi nói có nên khen thưởng ta không à?”, Trần Tô xoa xoa lấy hai tay trông chờ lấy Trần Nguyên.
“Tốt, ban thưởng cho người mấy cái ghế ngươi vừa làm vỡ kia. Vậy coi như huề đi”, Trần Nguyên lúc này đã ngồi trên ghế cao nhìn hắn châm chọc cười nói.
Trần Tô nghe Trần Nguyên ban thưởng cho hắn mấy cái ghế kia thì hắn lập tức liền xụ mặt ủ rủ. Nhưng vừa nghĩ đến thứ gì, hắn liền hớn hở cười nói.
“Đại ca, lần này ngoài hai mỏ khoáng sản lớn kia. Ta còn thần phục được một bộ lạc lớn, tất cả có đúng một ngàn năm trăm người, trong đó có hai trăm tám mươi sáu chiến sĩ. Ngoài ra, ta còn bắt được một con ngựa với đầy đủ phụ kiện ở trên người của chúng. Haha… cái này chắc chắn phải được ban thưởng chứ”
“Một ngàn năm trăm người? Khoan, ngươi nói là lấy được phụ kiện gắn trên con ngựa kia?”, Trần Nguyên lúc này cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Lúc trước hắn chỉ biết là Trần Tô tên kia dẫn theo mấy người trong bộ lạc Độc Long đi tìm kiếm mỏ quặng mà thôi, đâu nghĩ đến lần này hắn mang về hơn cả ngàn người, lại còn có một thứ vô cùng quan trọng. Đó chính là phụ kiện yên ngựa.
Lúc trước những con ngựa kéo xe hắn lừa được từ bọn Khựa hoàn toàn không có gì cả. Trên thân của bọn chúng chỉ có mỗi phụ kiện kéo xe mà thôi. Còn các phụ kiện khác như yên ngựa, dây cương các thứ thì không có. Mà cũng có thể là bọn Khựa kia cố ý không cho hắn.
Lần này nếu chắn chắn Trần Tô mang về được những thứ này thì hắn có thể dễ dàng thuần phục được những con ngựa kia. Hắn có thể dễ dàng tạo lấy một đội kỵ binh mà không cần phải mất thời gian mày mò đi chế tạo mấy thứ này nữa.
“Đúng vậy đại ca. Người thì ta đã giao cho cha ta, còn phụ kiện trên con ngựa kia cũng đã bị Trần Vi nha đầu kia cướp đi rồi à. Nếu đại ca không tin thì để ta chạy đi đòi lại mấy thứ kia.”, Trần Tô lúc này sợ Trần Nguyên không tin lại sốt sắng giải thích.
“Hahaha… không cần, ta tin ngươi. Tốt, lần này ngươi lập được đại công, ta thưởng ngươi bốn trăm chiến sĩ cùng lấy một tên tên là Trấn Thiên. Hahaha… thỏa mãn chứ?”, Trần Nguyên cũng cười sảng khoái cả lên.
Mà Trần Tô đứng ở dưới nghe thấy Trần Nguyên nói khen thưởng cho hắn những thứ này, hắn liền mặt mày ủ rủ. Hắn muốn là muốn được khen thưởng lớn để đem về khè cha với bác của hắn chứ hắn đâu có muốn thêm người nữa để làm gì. Lại còn có Trấn Thiên tên khốn nào đó nữa chứ.
“Ta nghe cha ngươi nói ngươi thành lập một nhóm Bộ Tứ Thần Sầu gì đấy à?”, Trần Nguyên lúc này đột nhiên nghiêm mặt nhìn Trần Tô.
Mà Trần Tô thấy vậy thì cũng lập tức giật mình trong lòng tự nhủ, “không phải chứ? Lão già chết tiệt kia lại đi mách với đại ca mấy cái chuyện kia, đợi đấy, sau này ta sẽ tính sổ với lão”. Hắn ngượng ngịu cười nói,
“Làm gì có đâu đại ca, ta chỉ lập một nhóm nhỏ vui chơi thôi, đại ca sẽ không rảnh để đi quan tâm mấy cái chuyện cỏn con này chứ!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.