Chương trước
Chương sau
Lúc này ở Đại Việt thành, Trần Vương lúc này vô cùng lo lắng sau khi nghe tên binh sĩ đang quỳ dưới đất cấp báo,
“Đại đế còn căn dặn điều gì khác nữa không?”, Trần Vương nhìn lại tên binh sĩ hỏi.
“Đại đế còn căn dặn phải bằng mọi giá không được để đám người Dạ Lang kia chạy thoát bất kỳ một tên nào cả thưa Tướng quân”, tên binh sĩ kia thở dốc báo cáo.
“Tốt, ta hiểu rồi, ngươi cũng đã vất vả rồi, ngươi quay trở về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại để ta sắp xếp”, Trần Vương lúc này cũng phất phất tay ra hiệu tên binh sĩ kia quay trở về nghỉ ngơi.
“Tạ ơn Tướng quân”, tên binh sĩ kia cúi người khom chào sau đó liền rời đi.
Trần Vương lúc này cũng rơi vào trầm tư suy nghĩ tìm phương án. Hắn bây giờ binh sĩ còn lại giữ thành chưa đến ba trăm tên, nếu đem ra đối đầu với bọn Dạ Lang kia thì không khác bắt kiến thả vào lửa. Khi nãy hắn đã nghe được tên binh sĩ kia báo cáo, hắn đã biết được một trăm tên Dạ Lang kia không những mạnh mẽ mà còn có binh khí tốt cùng áo giáp bảo vệ thân mình.
Tuy hắn không biết áo giáp trong miệng tên binh sĩ kia nói là như thế nào nhưng qua cách giải thích hắn cũng phần nào hiểu được, nếu bọn Dạ Lang kia có những áo giáp kia thì hắn không dễ dàng để chém chết bọn chúng. Đây mới là vấn đề nan giải, chém không dễ chết đã làm một chuyện mà không cho bọn chúng chạy thoát một tên nào thì mới là càng khó khăn.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Vương cấp tốc cho gọi người thông báo, ra lệnh tập hợp tất cả binh lính, ngoài ra hắn cho cho phát ra thông báo đến tất cả người dân là nếu mọi người có nhìn thấy những thứ khác thì cũng đừng có quan tâm, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình.
Trần Vương dẫn theo 50 binh lính hướng về dãy Đông Triều tiến đến. Ở đoạn này dãy Đông Triều, tất cả người dân vẫn đang còn tấp nập người thì đào móng, người thì chất đá, cát thành từng đống, người thì chặt cây dọn đường để chuẩn bị sẵn cho việc xây dựng tường thành sau này. Thấy Trần Vương dẫn theo binh lính đến thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Trần Vương lúc này ra hiệu tất cả mọi người im lặng,
“Tất cả mọi người nghe ta nói, tới đây chúng ta sẽ đón tiếp một vị khác vô cùng đặc biệt, nếu thấy bọn họ đến thì mọi người đều phải vui vẻ hoan hô lên chào đón. Mọi người đã hiểu rõ chưa?”
“Chúng ta đã hiểu rõ thưa Trần Vương tướng quân”, tuy mọi người đều không hiểu rõ là như thế nào những nghe Trần Vương nói vậy thì mọi người cũng đều đồng thanh đáp.
“Tốt, tất cả mọi người tiếp tục công việc đi”, Trần Vương lúc này mới khoát tay ra hiệu tất cả mọi người tiếp tục công việc.
Trần Vương cùng các tướng sĩ lúc này cũng bắt đầu chờ đợi lấy. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ “vị khách không mời mà đến” kia là ai, bọn họ tâm lý cũng căng thẳng lấy. Nhưng nhờ trải qua không biết bao nhiêu lần huấn luyện, bọn người Trần Vương cũng từ từ lấy lại được tâm thế và ngạo khí của mình. Bọn hắn là chủ nhà, bất kể kẻ nào không thiện đến đây đều phải chết.
Không biết qua bao lâu, Trần Vương bắt đầu thấy từ xa những bóng người thấp thoáng từ từ đi đến. Đám người Mạc Vân lúc này cũng chỉ là vì đi dò đường nên bọn hắn cũng chẳng dám di chuyển nhanh, bọn chúng chỉ vừa đi vừa quan sát lấy mọi thứ xung quanh với hy vọng kiếm được một bộ lạc nào mang về lập công.
Mạc Vân đám người lúc này cũng thấy được đám người Trần Vương, nhưng khi nhìn lại kỹ thì chỉ thấy có mấy chục tên, với lại xung quanh cũng toàn là người dân nên bọn hắn cũng chẳng hề lo lắng mà còn tỏ ra xem thường. Trần Vương lúc này tiến lên trước chắp tay cung kính nói.
“Hoan nghênh các Đại nhân giá lâm lấy bộ lạc nhỏ bé của chúng ta. Tộc trưởng của chúng ta đêm qua nhìn lấy trời sao mà bấm tay đoán được hôm nay có cứu tinh của bộ lạc của chúng ta đến nên cử bọn chúng ta đến đây tiếp đón. Mong các vị Đại nhân theo cùng chúng ta tiến vào bộ lạc. Chúng ta đã bày sẵn rượu, thức ăn ngon và gái chờ các vị Đại nhân thưởng thức”
Đám người Mạc Vân nghe thấy vậy thì ai nấy đều vui mừng cười lớn ha hả. Mạc Vân tên này vốn đa nghi nên cũng sinh ra nghi ngờ hỏi,
“Tộc trưởng của các ngươi đâu, vì sao hắn không ra tiếp đón chúng ta?”
“Thưa Đại nhân, tộc trưởng của chúng ta tuổi già sức yếu, giờ này ông ấy không còn có thể đi nổi được nữa nên mong các vị Đại nhân bỏ quá cho”, Trần Vương cũng không hề nao núng mà vẫn chắp tay cung kính đáp.
“Tộc trưởng các người bấm ngón tay? Là cái quái gì? Hắn đã sớm biết được chúng ta đến vậy hắn biết được tên của ta hay sao?”, Mạc Vân vẻ mặt gian xảo hỏi.
“Bẩm Đại nhân, bấm ngón tay cái này, cái này… mong Đại nhân tha thứ cái này ta không thể nói ra được, đây chính là bị mật của chúng ta. Chỉ mỗi tộc trưởng mới được phép nói ra, nếu vị đại nhân này thắc mắc thì chúng ta có thể dẫn Đại nhân gặp tộc trưởng của chúng ta để hỏi thẳng.
Tộc trưởng của chúng ta nói, hôm nay sẽ có một vị cứu tinh thân thể tráng kiện, mắt như thần linh, cặp lông mày như sấm xét, khuôn mặt sáng như những mặt trời ở trên kia, vị kia chính là một vị thần được trời cử xuống để cứu lấy bộ lạc của chúng ta, vị ấy chính tên là Mạc Vân. Chính vị ấy sẽ là người tương lai thống trị lấy tất cả vùng đất này, vị ấy chính là Đại vương trên những Đại vương khác.
Thưa đại nhân, đó là những gì mà tộc trưởng của chúng ta đã căn dặn, vị kia chính tên Mạc Vân. Không biết trong các vị ở đây có vị nào tên là Mạc Vân, chúng ta thề suốt đời tôn thờ vị ấy làm Đại vương của chúng ta”, Trần Vương nhanh trí với vẻ mặt chờ mong nhìn lấy tất cả đám người Mạc Vân không hề gấp gáp mà nói.
“Hahaha… chính ta là Mạc Vân, đúng vậy, tộc trưởng của các ngươi nói không sai, chính ta sẽ cứu lấy bộ lạc của các ngươi. Hahaha”, sau một hồi im lặng, Mạc Vân tên kia lúc này vô cùng sảng khoái cười lớn cả lên.
“Vậy thì tốt quá rồi, bộ lạc của chúng ta đã được cứu lấy rồi. Chúng ta đã chờ không biết bao nhiêu năm tháng rồi”, nói đến đây khuôn mặt của Trần Vương cũng đầy vẻ u buồn như sắp khóc, hắn cố gắng rặn ra hai giọt nước mắt nhưng cố mãi mà cuối cùng chẳng rặn ra được cái khỉ khô gì.
“Không cần gấp gáp, gặp được ta đã là may mắn của các ngươi rồi”, Mạc Vân lúc này cũng vẫn đang còn cười sảng khoái mà nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Mời các vị Đại nhân vào bộ lạc của chúng ta để nghỉ ngơi, rượu, gái và thức ăn cũng đã chờ các vị đại nhân đã lâu rồi. Các ngươi còn làm gì mà lớ ngơ ra đấy, tất cả cùng hoan hô lên cho ta”, Trần Vương lúc này như đang đói gặp mẹ đi chợ mua quà cho về mặt mày hớn hở cả lên.
“Hoan hô các vị đại nhân, hoan hô các vị đại nhân”, tất cả mọi người nghe Trần Vương quát lên cũng cấp tốc hò reo lớn cả lên để hoan nghênh lấy những vị đại nhân mà bọn họ cũng chẳng biết là ai này.
“Mời các vị đại nhân”, Trần Vương cùng tất cả các chiến sĩ đứng một bên nhường đường cúi thấp người mời.
“Hahaha… tốt, để chúng ta đến xem bộ lạc các ngươi trông như thế nào”, Mạc Vân dẫn đầu đám binh lính cũng chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cười đùa vui vẻ cùng đi đến.
“Vâng, các vị đại nhân để ta dẫn đường”, Trần Giang lom khom cười nói đi đến trước hết dẫn đầu đám người Mạc Vân, còn năm mươi tên binh lính kia thì hắn cho đi cuối cùng.
“Các vị đại nhân, phía trước kia chính là bộ lạc của chúng ta”, Trần Vương vừa nói vừa chỉ tay về phía trước.
Đám người Mạc Vân nghe thấy vậy thì cũng đều nhìn tới theo hướng Trần Vương chỉ. Đập vào trong mắt của bọn hắn chính là một mảnh bao la bát ngát thành trì được dựng nên bằng những tường gỗ. Mạc Vân tên kia lúc này cũng há hốc cả mồm, cái này mà trong miệng tên kia nói là “bộ lạc nhỏ” đây sao. Hắn lúc này muốn chửi tục cả lên, bà cụ nó chứ, còn to lớn hơn cả bộ lạc Dạ Lang của bọn hắn kia nữa.
“Đám các ngươi đang cho người làm những thứ gì ở đằng trước kia?”, Mạc Vân lúc này cũng chợt nhớ đến đám người đang đào đất, chặt cây lúc nãy kia mà thắc mắc hỏi.
“Bẩm Đại nhân, cái kia là theo tộc trưởng của chúng ta đoán được Đại nhân chắc chắn sẽ đến bộ lạc của chúng ta để cứu giúp lấy của chúng ta nên chúng ta đã cho người chuẩn bị từ trước. Bọn họ đang chuẩn bị kia là để xây dựng nên một bức tượng lớn của Đại vương đặt ở đó, để dân chúng sau này mỗi ngày đều có thể nhìn đến mà ngưỡng mộ lấy công lao của các vị Đại nhân đấy ạ”. Trần Vương lúc này cười hớn hở đáp.
“Tượng? A… ta biết tượng là cái gì. Hahaha… tộc trưởng của các ngươi cũng khá lắm đấy. Nhưng sao lại xây dựng tượng ta ở chỗ đó, sao lại không xây dựng tại trung tâm bộ lạc của các ngươi”, Mạc Vân lúc này đột nhiên nhớ tới những kiến thức của bọn Khựa đã dạy cho bọn hắn biết “tượng” là gì, nên hắn cũng vô cùng sung sướng mà nói.
Theo hắn biết được từ bọn Khựa kia, tượng chính là thứ dùng để tôn thờ những người có công lao lớn, hoặc là những người đứng đầu của một thế lực hùng mạnh mới có thể được xây dựng tượng. Bọn Khựa kia cũng dạy cho bọn hắn biết, ở đất nước của bọn Khựa kia, chỉ có Thiên tử mới được dựng tượng mà thôi. Hắn nào có ngờ tới ở một cái nơi khỉ khô như thế này mà cũng đã có người âm thầm dựng lấy tượng tôn thờ hắn.
Tượng của một người, một nhân vật nào đó mà được tất cả mọi người thờ kính cúng bái thì đó chính là một điều thiêng liêng, là một bức tượng mang lấy ý nghĩa tâm linh. Nên không phải bất kỳ một người nào cũng có thể được tất cả mọi người cho dựng lấy tượng. Tượng chỉ có ý nghĩa lớn khi được tự mọi người bằng tất cả lòng sùng kính mà dựng nên thì mới có ý nghĩa lớn lao. Còn một số người tự dựng tượng của mình lên rồi bắt những người khác thờ cúng lấy thì chẳng khác gì tự mê hoặc bản thân mình mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.