Cuối con đê dài chính là một bến đò lớn, bến đò lúc này tấp nập vô số người lui tới, tiếng cười nói huyên náo cả một vùng. Đội đánh cá bây giờ số lượng cũng đã mở rộng lên đến gần trăm chiếc, vì con đê đã hoàn thiện nên số lượng thanh niên trai tráng dư ra lại được cho đầu nhập vào đoàn đội đánh cá.
Sản lượng đánh bắt được chính vì vậy cũng không ngừng tăng lên. Chính vì vậy, cái ăn giờ đây không còn là nỗi ám ảnh lo lắng của nhiều người như lúc trước nữa. Lúc trước mọi người đều mơ ước ngày nào cũng đều đặn có được một bữa ăn là đã khó, ấy vậy mà bọn họ bây giờ cũng đều có được ba bữa ăn mỗi ngày, ai nấy đều vui sướng.
Những cái này Trần Nguyên đều không hề tiếc, hắn biết sức ăn của mọi người ở thời đại này đều là vô cùng lớn, đơn vị đánh bắt được tính bằng tấn, nghe có vẻ ghê gớm lắm những cũng chẳng bỏ bèn gì đối với sức ăn của những người ở thời đại này.
Mặt khác, vì tu luyện nên tiêu hao sức lực của mọi người cũng vì thế mà tăng lên. Để bù lại sức lực thì chỉ có cách tăng lượng thức ăn lên mà thôi. Trần Nguyên từng nghỉ tới chế tạo đan dược, hoặc là đào mỏ kiếm linh thạch để giúp mọi người dễ dàng hơn trong việc tu luyện.
Nhưng vấn đề lớn là, đan dược? hắn trong đầu hoàn toàn không biết một chút nào về đan dược chứ đừng nói là điều chế, mà phương thức điều chế hắn cũng chẳng có. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476560/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.