Trần Nguyên cũng bắt đầu thưởng thức lấy tô canh của mình, vị rất ngon ngọt, nhưng hắn nghĩ nếu có thêm một chút muối, một chút bột nêm nữa thì sẽ càng tuyệt vời hơn. Trong đầu hắn lại thêm ra một hạng mục phát triển, sau này phải tìm kiếm thêm nhiều gia vị mới được a.
Mọi người giờ phút này cũng đã ăn xong, nhưng bọn họ đều liếm mép nhìn chằm chằm lấy mấy cái nồi đã đã được vét cạn sạch nước, nhìn vào mấy cái xiên nướng rồi lại nhìn vào hai cái chuồng kia, nhìn thấy mấy con vật kia đang nằm nghỉ ngơi thì bọn người đều phấn khích lấy nhưng chợt nhớ tới tộc trưởng, bọn người liền rụt cổ lè lưỡi, ai dám bắt bọn chúng đi nướng a, thôi thôi, chẳng ai muốn đi chết đâu.
Trần Nguyên biết mọi người đều chưa ăn đủ no cái bụng, những thức ăn vừa rồi chỉ vừa đủ để lấp đi con đói tạm thời mà thôi. Tuy vẫn còn cá, còn măng, còn cả mấy con vật kia, nhưng Trần Nguyên vẫn quyết không cho mọi người đem ra ăn một lần cho thỏa mãn, bởi theo quan điểm của hắn, “Ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn”.
Nếu thật sự để cho bọn người đem lấy phần hắn cho dự trữ ra ăn thì hắn tin chắc rằng nhiêu đấy cũng chẳng đủ để cho bọn người này ăn. Sức ăn của bọn người này là vô hạn. Hắn muốn cho mọi người biết rằng kiếm miếng ăn đã khó thì phải trân quý mà giữ.
Một phần hắn cũng lo sợ khi con người đã quá no đủ sẽ sinh ra tâm tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476537/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.