Khánh Hạ nhìn Lục Tôn từ từ tiến về phía mình mà con tim như ngừng đập. Anh thở gấp, có lẽ đã chạy khắp nơi và thấm mệt. Khi thấy cô đang yên vị tại một chiếc bàn nhỏ, anh bình tĩnh lại rồi điềm đạm bước tới gần.
- Cho tôi nói chuyện với vợ mình một chút.
Tông giọng trầm nghe thật uy lực. Các đồng nghiệp khác lập tức biết ý mà rời đi. Những thực khách nữ ngồi bàn khác cũng tặc lưỡi tiếc nuối khi từ “vợ” được cất lên. Thời gian qua sống hạnh phúc cùng anh ở nhà khiến Khánh Hạ quên mất khi ra ngoài Lục Đại Uý nghiêm nghị đến mức nào.
Anh ngồi xuống ghế đối diện cô, hai tay đan vào nhau:
- Tinh thần em đang không ổn à?
Câu hỏi này khiến Khánh Hạ ngạc nhiên. Không phải đầu tiên anh ấy nên trách mình sao? Đột nhiên bỏ đi mà không nói rõ lí do, còn tắt nguồn điện thoại nữa. Một chút tức giận anh cũng không có ư?
Thấy Khánh Hạ im lặng, Lục Tôn khoanh tay lên bàn, hơi chúi người về phía trước. Anh vô cùng kiên nhẫn hỏi lại:
- Có chuyện gì xảy ra với em rồi sao? Có thể nói cho anh biết không?
Khánh Hạ muốn nói ra hết, muốn thoải mái mắng chửi anh, muốn đánh đập, cào cấu cho đến khi nỗi đau đớn mất cha mẹ trong cô không còn nữa. Tuy nhiên, cô không thể mở miệng vì Lục Tôn tốt quá mức. Anh quá dịu dàng, quá nuông chiều cô. Dù biết chỉ là để bù đắp cho quá khứ, nhưng cảm giác hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3361993/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.