Đầu óc Khánh Hạ choáng váng. Cô đưa tay lên bóp đầu rồi nhanh chóng rời đi. Không muốn nghe thêm bất kì lời nói nào từ chị Hân nữa.
Chị ta đứng đó với gương mặt và biểu cảm khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Có lẽ thông tin này Hân đã giữ rất lâu vì chưa xác thực. Nhưng khi nhìn thấy tình cảm của bọn họ ngày một thắm thiết, chị ta lại không kiềm chế được mà nói ra hết với hy vọng họ sẽ vì chuyện này mà chia xa…
Khánh Hạ ngồi xuống bàn tiệc, Lục Tôn lo lắng hỏi:
- Em đi rửa tay lâu thế? Ổn không?
Cô gật đầu báo hiệu mình không sao rồi cắm mặt xuống ăn. Nhưng câu chuyện vừa rồi của chị Hân, Khánh Hạ không sao vứt nó ra khỏi đầu được. Cô khẽ đưa mắt nhìn Lục Tôn và những người ngồi quanh bàn tiệc. Họ vẫn vui vẻ ăn uống và trò chuyện.
Quả thật Lục Tôn dùng tay trái để cầm đũa. Trái tim Khánh Hạ thắt lại, cô không muốn tin vào sự thật. Vẫn có một ít cảm xúc trong cô nói rằng Lục Tôn thật sự vô tội. Có lẽ chỉ đơn thuần là anh thuận tay trái, tuyệt đối không có chuyện tay phải bị bỏng?
- Anh này…
Nghe giọng nói mềm mại của Khánh Hạ vang lên, Lục Tôn vừa nhai vừa nhướn mày:
- Hửm?
- Sao anh cầm đũa bằng tay trái thế?
Nhạc trong phòng tiệc to mà cô cứ lí nhí trong cổ họng. Lục Tôn phải ngẫm vài giây mới hiểu cô muốn hỏi gì. Anh không nghĩ nhiều, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3361301/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.