Khánh Hạ nhớ đến những vết sẹo sau lưng. Đôi chân nhỏ loạng choạng chạy trên hành lang. Nhưng vừa xuống tới cầu thang đã bị Lục Tôn đuổi kịp. Anh giữ chặt cổ tay cô rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Anh làm gì sai à?
Khánh Hạ cố vùng vằng:
- Anh không sai. Bỏ em ra đã.
- Không! Lần này em phải nói cho rõ ràng. Nếu không anh sẽ không buông.
Đang là nửa đêm, hai người còn đứng giữa cầu thang tối tăm, Khánh Hạ sợ giằng co thêm sẽ gây nguy hiểm nên đành dịu lại. Lục Tôn thấy cô không chống cự nữa thì nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Em sao thế? Chuyện gì cũng không chịu nói?
Khánh Hạ cố gắng nghĩ thông suốt. Từ trước đến giờ, Đại Úy chưa một lần cố ý làm tổn thương mình. Cuộc sống ở nhà họ Lục tốt hơn gấp trăm ngàn lần khi ở với chú dì. Tại sao lại phải giấu giếm những vết thương này? Có thể tiếp tục giấu đến bao giờ?
- Anh... sẽ không chê em xấu chứ?
Lục Tôn phì cười buông tay Khánh Hạ ra:
- Ha ha. Em loạn ngôn rồi à? Vợ anh thì làm sao mà xấu được?
Đôi mắt buồn của cô gái liếc nhẹ đi hướng khác vì không dám đối diện với anh:
- Cơ thể của em... không được đẹp.
- Trời ạ, tưởng chuyện gì. Đi vào phòng thôi.
Nói rồi Lục Tôn nắm lấy tay Khánh Hạ dắt cô về phòng ngủ. Trong đầu anh chỉ đơn thuần nghĩ cô đang tự ti khi bản thân có chút mỡ bụng, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3360779/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.