Khánh Hạ cãi không lại nên cố gắng tìm lí do khác:
- Cháu không có quần áo đẹp... sợ là sẽ làm xấu mặt chú dì...
- Không có thì lấy cái sườn xám của mẹ mày ấy! Có vậy thôi cũng không biết!
Đôi mắt trong veo của Khánh Hạ chớp nhẹ. Bộ đồ đó là kỉ vật duy nhất của mẹ, cũng là thứ kiêu sa nhất trong tủ đồ nghèo hàn của cô.
Bà dì thấy Khánh Hạ im lặng liền nói tiếp:
- Tối mai mày phải xuất hiện ở đó cho tao. Làm sao cho cái bọn nhà báo, phóng viên nhìn thấy mày ấy! Như vậy thì tao mới nhanh nổi tiếng, người ta mới kéo tới mua vải của tao! Hiểu chưa?. Ngôn Tình Xuyên Không
Nhìn cô bé trước mặt cứ chần chừi, dì thẳng tay tát một cái mạnh:
- Điếc à? Tao nói không nghe à? Mày tin tao tát cho mày điếc thật luôn không?
Khánh Hạ loạng choạng, tay ôm lấy một bên má:
- Xin lỗi dì ạ, ngày mai cháu sẽ đến đó.
- Tốt! Cứ phải để tao cáu mới nghe lời!
...----------------...
Bầu trời buổi tối có ngàn vì sao sáng rỡ. Mặt trăng lên cao, tỏa sáng như muốn chúc mừng ngày vui của Lục gia.
Vũ Khánh Hạ trong một bộ sườn xám màu đỏ ôm sát người. Trên mái tóc được thắt bím gọn ra sau còn có một chiếc kẹp tóc nhỏ, là quà mà Đại Úy đã tặng. Cô đứng trước địa chỉ mà dì cung cấp, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.
Đây là sảnh lớn của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3360768/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.