Ngày hôm sau, Khánh Hạ bị chú dì gọi dậy từ sớm để chải chuốt tóc tai. Dù đi mua váy cưới hay nhẫn cũng phải đẹp để còn giữ thể diện trong mắt Lục gia.
Đi cùng Khánh Hạ không phải phu nhân hay Lục Tôn, mà chỉ có vài người am hiểu về vải vóc để giúp cô chọn trang phục. Cô chẳng đòi hỏi gì, cũng không dám thắc mắc. Người ta bận trăm công nghìn việc, kẻ hèn mọn như mình không đáng để dành thời gian.
Đi mãi đến tận trưa mới chọn được một bộ váy cưới trắng muốt. Đương nhiên là bộ váy này phải kín lưng để che đi những vết sẹo xấu xí. Được cái, nó không chỉ lộng lẫy mà giá cả còn rất đắt đỏ. Khánh Hạ vài lần ngỏ ý chọn một trong những bộ rẻ hơn, nhưng bọn họ đều lắc đầu bảo:
- Mua đồ cho con dâu của phu nhân thì không thể sơ sài được.
Lúc sau, chiếc xe chở Khánh Hạ băng băng trên đường. Cô ngồi ở ghế sau nghĩ về cuộc đời hẩm hiu của mình. Đã sớm chấp nhận cái danh "mồ côi, ăn bám", có gọi thêm vài cái tên như "trộm cắp, nói dối" cô cũng có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng khi nghĩ đến việc bị coi là món đồ để mua bán, cưới xin một cách vô tội vạ như thế này, cô chỉ muốn khóc.
Nhìn vào các cô gái bị ép gả, có mấy ai được hạnh phúc?
Khánh Hạ cứ tưởng là đang trên đường đi đến tiệm kim hoàn để mua nhẫn thì xe bỗng dừng trước trạm cứu hỏa.
Lục Tôn trong bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3360766/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.