Hazumi mơ hồ cảm thấy có những bàn tay luồn vào trong quần áo mình, nếu là lúc tỉnh táo chắc hẳn Hazumi đã hét lên. Nhưng bây giờ đầu óc cô vô cùng hưng phấn, và sự vuốt ve cọ sát kia càng làm cô thoải mái hơn bao giờ hết. Tiếng nhạc như chắp cánh cho Hazumi bay lên, cả cơ thể nhẹ nhõm tựa một cục bông gòn lơ lửng trong không trung. Những cơ thể đang áp sát Hazumi khiến cô rạo rực muốn làm những chuyện mà bình thường chỉ trong suy nghĩ thôi cũng chưa từng xuất hiện qua.
Đột nhiên tiếng nhạc biến mất. Hazumi mơ hồ nhận ra rất nhiều tiếng nói, tiếng hét, tiếng bước chân rầm rập. Có ai đó túm lấy Hazumi và đẩy cô đi. Hazumi vì chưa tan thuốc nên đầu óc vẫn lơ mơ chưa nhận thức được rõ ràng hoàn cảnh : cả sàn nhảy xuất hiện đầy cảnh sát. Những kẻ còn chút tỉnh táo chạy trốn tán loạn trong khi những đứa khác bị áp giải ra xe để đưa về đồn.
Tại đồn, thuốc dần hết tác dụng nên Hazumi và Emi dần ý thức được sự việc trước mắt. Trong phòng giam tạm thời nhỏ hẹp, cả đám mấy chục đứa con gái ngồi chen chúc trên nền đất lạnh ngắt. Từng người một sau đó được đưa cho một cái lọ nhỏ và dẫn vào nhà vệ sinh để lấy nước tiểu xét nghiệm.
Emi lo lắng ngồi co ro, thân người nhỏ nhắn khẽ áp sát Hazumi như cố gắng tìm kiếm chỗ dựa. Trái tim cô bé đập mạnh như muốn chọc thủng lồng ngực. Một cô bé 14 tuổi đương nhiên hoảng hốt khi lần đầu bị cảnh sát bắt, còn chưa nói đến tội danh dùng chất kích thích đang treo lơ lửng trên đầu.
Cô bé biết mình sai rồi. Lẽ ra không nên dắt Hazumi theo. Lẽ ra không nên đi chơi với mấy tên đó. Lẽ ra và muôn vàn cái lẽ ra khác. Emi chưa từng nghĩ đến hậu quả mấy trò ăn chơi của mình lại có thể nghiêm trọng đến vậy.
Tâm trạng của Hazumi cũng chẳng khá hơn Emi là bao. Mặc dù cô lớn tuổi hơn nhưng là gái ngoan suốt 16 năm nay. Lần đầu tiên bị người khác sờ mó. Mặc dù chưa có chuyện nghiêm trọng xảy ra, nhưng thứ ký ức bẩn thỉu kia như bóng ma bủa vây Hazumi. Cô rùng mình, vô thức túm chặt áo. Tại sao điều này lại xảy ra với cô chứ ? Nếu người khác biết được…hình ảnh một gương mặt lướt qua trong tâm trí Hazumi, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô khiến hô hấp như ngừng trệ.
“Nếu cậu ấy biết được…” – Ý nghĩ đó khiến nước mắt tự nhiên ứa ra. Hazumi gục đầu lên hai cánh tay, từng giọt nước rơi trên nền đất, thấm xuống thành những vệt sẫm màu.
…
Cửa phòng giam mở ra. Một cảnh sát viên lớn tiếng hỏi :
-Ai là Hazumi Saeki và Emi Saeki ?
Cả hai rụt rè giơ tay.
-Hai đứa có người đến bảo lãnh. Theo tôi ra ngoài lấy lời khai.
Hai chị em im lặng đi theo viên cảnh sát. Phòng làm việc của cảnh sát khá rộng, nhưng giờ đang chứa đầy người. Rất nhiều đối tượng bị còng tay ngồi chờ lấy khẩu cung. Emi khẽ rùng mình. May mà hai chị em bọn họ không bị còng. Emi không dám mường tượng cảm giác chiếc còng lạnh lẽo đè lên da thịt mình.
Hai chị em bị dẫn đến gần một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Emi giật mình khi nhận ra bóng lưng quen thuộc. Khi Rukio quay đầu lại, Emi cảm thấy như toàn thân bị đóng băng. Từ trước đến nay, dù là lúc cô bé khóc nhè làm nũng hay bướng bỉnh trốn nhà đi chơi, Rukio vẫn luôn nhìn Emi bằng ánh mắt của anh trai đầy yêu thương lo lắng cho đứa em gái. Nhưng mà hôm nay, ánh mắt mà Rukio đang nhìn, thật lạnh lẽo xa cách. Nó làm Emi sợ hãi, như thể phát hiện ra mình mới đánh mất thứ gì quý giá lắm.
…
(Một tiếng trước – 1 giờ sáng)
Rukio đang ngủ gục trên đống giấy tờ lộn xộn thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu bật dậy bấm nút trả lời.
-Alo. Có tin gì mới chưa ?
-Nhóc đang chờ điện thoại của ai đấy ?
-Ah ! Anh Yuta. Sao anh đột ngột gọi em giờ này ?
-Ờ, có một chuyện. Hazumi Saeki và Emi Saeki là gì của nhóc ?
-Là em họ và em gái em. Có chuyện gì không hay xảy ra sao ? -Giọng nói Rukio chứa đầy sự lo lắng.
-Tối nay đội của bọn anh tiến hành truy quét vài tụ điểm ăn chơi trên địa bàn thành phố. Hai đứa nó nằm trong cái đám bị bắt về. Nhóc ghé qua chỗ anh đi. Chi tiết nói sau.
Tại sở cảnh sát, Rukio ngồi đối diện viên cảnh sát tên Yuta. Anh này quăng cho cậu biên bản báo cáo, nói:
-Kết quả xét nghiệm nước tiểu của hai đứa đều dương tính.
Rukio nhìn bản báo xét nghiệm, sắc mặt không rõ là đang giận dữ hay lo lắng.
-Anh em nhà nhóc có vẻ thích ngồi uống trà với cảnh sát nhỉ ? Nhớ lại mấy năm trước, anh đến phát ngấy khi thấy cái mặt nhóc xuất hiện mỗi tuần. Mà cái trò đua xe có gì hay đâu, sao bọn trẻ trâu như nhóc thích quẩy thế ?
-Anh Yuta, chuyện này anh gọi báo cho em đầu tiên phải không ?
-Ờ.
-Cám ơn anh. Nếu để người lớn trong nhà biết thì hai đứa chết chắc.
-Cũng may không phát hiện viên thuốc nào bên người chúng, cho nên không bị xử lý hình sự. Sau khi đóng tiền bảo lãnh thì có thể về nhà. Giờ anh kêu người dẫn hai đứa ra lấy lời khai đã.
…
Trong suốt thời gian lấy lời khai, Rukio chỉ ngồi im lặng. Không khí nặng nề chưa từng có này, lần đầu tiên Emi cảm nhận được từ anh trai.
-Xong rồi. Nhóc đưa hai đứa về được rồi. -Yuta đóng sổ lại, hướng Rukio nói.
-Cám ơn anh, Yuta. Hôm nào em mời anh ăn cơm.
-Thôi miễn. Chỉ cần nhóc và mấy đứa em đừng có gây chuyện làm phiền anh mày nữa là được.
…
Sau khi chào tạm biệt viên cảnh sát, Emi và Hazumi im lặng lẽo đẽo theo sau Rukio. Đến hành lang tầng 1 thì ba anh em Rukio bất ngờ chạm mặt Mikane.
-Em làm gì ở đây ? Không phải đánh nhau ngoài đường rồi bị cảnh sát tóm chứ hả ? – Rukio lo lắng hỏi, đừng bảo cả bạn gái anh cũng dính phải chuyện rắc rối.
Mikane phì cười, nói: -Em đâu phải dân côn đồ giống anh.
Emi từ phía sau lưng Rukio lén lút nhìn cô gái mới xuất hiện. Có vẻ cô ta lớn hơn Emi vài tuổi, mái tóc không dài lắm được cột nhỏng lên, thêm chiếc áo thun rộng thùng thình và quần thể dục tạo nên cái kiểu thời trang rất quái lạ.
Giữa lúc đó, có thêm ba người nữa xuất hiện, đó là Mikane, vị papa đãng trí huyền thọai và một tên con trai. Gương mặt tên này, Rukio cảm thấy có chút quen quen. Akane tươi cười chỉ vào tên con trai giải thích:
-Bạn em từ Nagaoka lên chơi, chẳng may bị một nhóm Yakuza gây sự bắt nạt. Có xảy ra chút xô xát nên bị cảnh sát giải về đồn.
Rukio nhìn theo hướng tay Akane chỉ, nhìn thấy một đám 5 tên hình xăm đầy người đang ngồi dựa vào tường. Mặt mũi tên nào cũng bầm dập sưng vù.
“Mấy người đó mới giống kẻ bị bắt nạt.” – Rukio nghĩ thầm.
-Xin lỗi, cháu quên chưa tự giới thiệu. Cháu là Rukio Saeki, bạn trai của con gái bác.
Vị papa ngẩn người ra một lúc, sau đó xoa xoa cằm, rồi quay sang Mikane hỏi:
-Nè mèo nhỏ, tuy trí nhớ của papa có hơi tệ, nhưng chẳng phải bạn trai của con là cái thằng nhóc tóc bù xù hay qua nhà ta ăn trực sao ? Con đổi bạn trai từ khi nào sao không nói cho papa biết ?
Mikane lẫn Akane không biết nên khóc hay nên cười.
-Papa à, không phải đâu. Anh Rukio là bạn trai chị Akane kìa.
-Hả ? Mèo lớn nhà mình mà cũng có bạn trai sao ?
Một câu của papa mà như sét đánh ngang tai Akane, khuyến mãi thêm đám mây đen ùn ùn bao phủ trên đầu cô nàng.
-Là lỗi của cháu. -Rukio khẽ cúi đầu nhận sai. -Lẽ ra cháu phải sang nhà chào hỏi và xin phép bác từ sớm. Tối nay cháu sẽ qua chính thức giới thiệu với gia đình, như vậy có được không ạ ?
Akane kinh hãi nhìn Rukio. Cái thái độ trịnh trọng nghiêm túc đó là sao ? Trông cứ như thể ngay lập tức cái người này sẽ đem lễ vật qua cưới hỏi luôn không bằng. Akane quen nhìn thấy dáng vẻ đểu giả bá đạo của Rukio, cho nên khi thấy anh như thế này thật có 90% nghi ngờ người đứng trước mặt mình là kẻ giả mạo.
-Được, được. Tối nay hả, để bác nói mèo nhỏ nấu món gì ngon ngon một chút.
Papa cười tươi rói như thể cơn gió mùa xuân tràn về. Akane tự nhủ trong lòng “Papa à, con gái có bạn trai thôi mà, cần phải vui mừng ra mặt như vậy không?”
-Vậy giờ cháu xin phép đi trước.
-Được, được.
Rukio kính cẩn cúi chào rồi đi về phía cửa. Hazumi suốt từ nãy đến giờ chỉ im lặng cúi gằm mặt, và Emi cứ mở to mắt nhìn mọi người với đầy vẻ hoang mang, sau khi cúi chào cũng vội vã đuổi theo Rukio. Akane nhìn theo bóng dáng họ, trong lòng có nhiều thắc mắc.
…
Buổi tối định mệnh cuối cùng cũng đến.
Thông thường một thằng con trai qua nhà bạn gái để mắt gia đình thì phải run trong lòng và căng thẳng ngoài mặt mới đúng. Nhưng cái tên đang toác miệng cười hớn hở đứng trước cửa nhà Akane bây giờ trông chẳng giống thế chút nào.
Còn Akane lại tuyệt đối lo lắng. Lần trước để được papa ký giấy thông hành cho cặp kè với Mikane, bạn nhỏ Jun đã phải bơi cả tiếng đồng hồ trong ma trận ngôn ngữ thiết lập bởi nhà khoa học tài năng kia. Mikane thỉnh thoảng phải cấu Jun một cái thật đau để bạn nhỏ này tỉnh táo suốt buổi.
Lần này không biết papa lại định dùng hình thức tra tấn gì ?
Akane phụ Mikane trong bếp. Còn 3 người đàn ông ngồi trong phòng khách uống trà. Tại sao có đến 3 người ? Do bạn nhỏ Mikane lo cho anh-rể-tương-lai nên gọi bạn nhỏ Jun đến để giúp đỡ. Nhưng mà giúp đỡ đâu chẳng thấy chỉ thấy cậu nhóc thọc gậy bánh xe thêm.
(Papa) : Mèo lớn nhà ta tính tình có hơi mạnh mẽ.
(Jun bổ sung) : Mạnh và bạo lực.
(Papa) : Cho nên ta sợ cháu sẽ bị bắt nạt.
(Rukio mỉm cười) : Bác đừng lo, sức chịu đựng của cháu rất cao.
(Papa) : Mèo lớn cũng hay thích xen vào chuyện của người khác.
(Rukio mỉm cười) : Cháu rất giỏi trong việc giải quyết rắc rối.
(Papa) : Mèo lớn nhà ta rất ít khi giận dỗi. Nhưng một khi đã dỗi thì rất lâu.
(Jun lại chen vào) : Chị ấy mà làm mặt lạnh thì khủng khiếp hơn Diêm Vương á.
(Rukio cười nhẹ) : Cháu rất giỏi dỗ mấy đứa con nít ở nhà.
(Papa thở dài) : Con bé nhìn mạnh mẽ vậy chứ bên trong rất yếu đuối. Ta sợ lâu ngày cháu sẽ mệt mỏi với mấy trò làm nũng của nó.
(Jun đóng băng. Sếp của cậu yếu đuối ? Hình tượng như vậy chưa bao giờ lướt qua trong đầu chứ đừng nói đến nhìn thấy)
(Rukio ánh mắt lấp lánh cười) : Cháu tuyệt đối rất mong chờ những hoàn cảnh như vậy.
(Papa) : Cháu cũng biết mèo lớn nhà ta không biết nấu ăn chứ ?
(Jun cười nham hiểm) : Ăn đồ chị ấy nấu nhẹ thì ngộ độc thực phẩm, nặng thì đi ngắm gà khoả thân.
(Rukio nén tiếng cười) : May là cháu nấu ăn rất khá.
Akane ở trong bếp chạy ra gần phòng khách nghe lỏm, trong bụng thầm than rốt cuộc đây là buổi gặp mặt chào hỏi hay là “Hội nghị nói xấu” cô vậy ?
(Papa e hèm vài tiếng) : Mèo lớn cũng không giỏi lấy lòng người khác, tính tình thẳng thắn nghĩ sao nói vậy, học hành cũng không phải quá xuất trúng.
(Jun hăng hái bổ sung) : Bù lại chị ấy rất mưu mô, đánh nhau thì vô đối, đàn em tuy ít nhưng rất đẹp trai tài giỏi (ẻm đang tự tâng bốc ẻm đây mà ^^).
(Rukio cười sáng lạn) : Những chuyện Akane làm không tốt, cháu có thể giúp. Những thứ em ấy giỏi, cháu cũng không tệ. Cho nên dù là chuyện gì xảy ra, cháu cũng sẽ ở bên cạnh em ấy.
Đến đây thì papa ngừng kể lể (hoặc do đã hết thứ để bôi bác con gái roài). Vị papa này dù ngoài miệng chê con đến không còn gì để chê nữa. Nhưng trong lòng ông thực sự rất thương hai đứa nhỏ. Mẹ chúng mất sớm, ông lại quá mải mê với việc nghiên cứu cho nên ông muốn con mình có thể tìm được người bạn trai đáng tin tưởng để dựa vào.
-Ta rất vui khi nghe cháu nói như vậy. -Sắc giọng của papa trở nên vô cùng nghiêm túc. -Nhưng nói được và làm được là hai chuyện khác nhau.
-Cháu chính là loại người làm được mới dám nói. -Rukio kiên định nhìn thẳng vào mắt vị papa kia.
-Nếu cháu làm tổn thương con bé. Ta tuyệt đối không bỏ qua.
Rukio trầm ngâm một lúc. Rồi anh từ tốn nói :
-Trong một mối quan hệ lâu dài, không tránh được có những lúc vô ý làm tổn thương đối phương. Nhưng mà, cháu có thể chắc chắn một điều, tình cảm của cháu dành cho Akane là chân thành. Và cháu vô cùng trân trọng mối quan hệ này.
Papa ngẩn người khi nghe những lời Rukio nói. Chàng thanh niên ở trước mặt ông có những suy nghĩ chín chắn hơn cả bản thân ông khi ở lứa tuổi đó. Một đứa trẻ nóng nảy ngây thơ như Akane nhà ông giao vào tay chàng thanh niên này thì có thể an tâm rồi. (Re tui gào lên : bố già ơi đừng để thằng Ru dê trẻ lắm mưu nhiều kế đó lừa!!!)
…
Sau bữa cơm tối, papa dắt hai thằng con rể đi ngắm bộ sưu tập đồ cổ mốc meo trong phòng làm việc của ông.
-Chị hai cũng lạnh lùng quá rồi ! Con trai như anh Rukio rất được yêu thích trong mắt phụ nữ nha. Chị không cẩn thận dễ mất như chơi á.
-Hừ. -Akane cười nham hiểm. -Nói về độ hot thì thằng nhóc Jun còn được hoan nghênh hơn kìa. Cái bản mặt ngây thơ vô tội của nó là kiểu được ưa chuộng nhất hiện nay đó.
-Chị hai hông cần lo cho em. Chị lo cho bản thân trước đi.
-Ờ để xem đứa nào bị giựt bồ trước ha ha
-Hứ, tội doạ em nè ! -Mikane bất ngờ trét đống bọt rửa chén trên tay lên mặt Akane.
-Aaa…con nhóc này, được lắm ! Xem ta ra tay đây !
Hai chị em chí choé trong bếp đến khi ba người kia thò đầu vào mới dừng lại. Mặt mũi cả hai đều bê bết bọt xà phòng trông rất mắc cười. Papa liền ra lệnh đi rửa mặt ngay lập tức.
…
Đến lúc ra về, Rukio kỳ kèo đòi Akane tiễn anh một đoạn. Bóng hai người cùng chiếc xe moto kéo thành ba vệt dài trên đường. Khi đi ngang qua công viên, Rukio lại kỳ kèo đòi Akane ngồi nói chuyện với anh một lúc.
Hai người ngồi trên ghế đá. Akane ngồi xếp bằng thoải mái, hai bàn tay đan vào nhau vươn lên khỏi đầu, rướn người sảng khoái hít thở không khí trong lành.
Rukio khẽ vỗ vỗ đầu gối Akane, nói :
-Em bỏ chân xuống đi.
-Tại sao ?
-Cứ bỏ xuống đi rồi anh nói lý do.
Akane nghi ngờ từ từ buông thõng hai chân xuống. Lập tức Rukio xoay người nằm gối lên đùi cô.
-Ahhh…anh lại thế nữa rồi !!!
Rukio nằm ngửa nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của Akane cười toe.
-Anh đã dốc toàn sức thể hiện rất tốt trước mặt papa em, giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút mà em cũng keo kiệt không trợ giúp sao ?
-Anh đang cố ý lợi dụng em thì có. Với lại đang giữa chỗ công cộng !!!
Rukio cười nhẹ. -Không ai thấy đâu. Chỉ một chút thôi mà, bạn gái.
Akane cũng đến là bó tay. Da mặt vị bạn trai này chỉ có dày hơn chứ không mỏng bớt đi theo thời gian.
Rukio nhìn mảnh sân chơi dành cho bọn trẻ trong công viên, khẽ thở dài.
-Em gái anh hồi nhỏ rất thích chơi xích đu. Ngày nào nó cũng bám lấy chân anh đòi ra công viên.
-Anh có em gái sao ? -Akane giật mình.
-Một em gái. Một chị gái. -Rukio cười nhẹ.
Akane cảm thấy chút hoang mang trong lòng. Cô mang tiếng là bạn gái Rukio nhưng đến giờ những gì cô biết về anh và gia đình anh thật quá ít ỏi.
-Sáng sớm nay ở sở cảnh sát, con bé bên cạnh Hazumi là em gái anh.
-Uhm.
-Em có từng cãi nhau với Mikane không ?
Akane lắc đầu. -Hầu như không có. Mikane rất hay nhường em. Có lẽ vì mẹ mất sớm nên con bé trưởng thành hơn những đứa cùng tuổi rất nhiều.
-Em gái anh Emi trước đây cũng ngoan ngoãn giống như Mikane vậy, lúc nào cũng quấn lấy anh. Nhưng từ khi anh vào đại học và ở trong ký túc xá thì bọn anh ít nói chuyện hơn và con bé cũng dần thay đổi. Nó hay cúp học đi đàn đúm với bạn bè xấu.
-Anh cũng khá hơn gì ? Đừng nói với em anh thời học sinh rất ngoan ngoãn nha. Đánh chết em cũng không tin.
Rukio cười lớn. -Phải. Anh thừa nhận là hồi đó anh cũng có quậy chút chút, cúp học chút chút, đua xe chút chút. Nhưng anh vẫn rất biết chừng mực. Chưa từng làm chuyện nông nổi không suy nghĩ. Emi lại không được thế. Nó rất dễ bị người khác lôi kéo.
-Sao anh không thử nói chuyện với em ấy ?
Rukio thở dài. -Mỗi lần nói chuyện là một lần cãi nhau. Dùng biện pháp cứng rắn thì nó càng phản ứng lại. Dùng cách mềm dẻo thì nó không chịu nghe. Anh thật hết cách. Akane, em nói xem có phải anh rất thất bại với tư cách anh trai không ?
-Uhm…em thấy anh làm playboy thành công hơn nhiều.
-Em !!!
Akane cười xoà, bàn tay cô vuốt nhẹ mấy sợi tóc của Rukio.
-Nhưng em biết anh là người không dễ bỏ cuộc.
-Haha…đúng là bạn gái rất hiểu anh.
Rukio đột nhiên trầm mặc.
-Nhưng sáng nay anh rất giận. Chỉ nghĩ đến việc nếu cảnh sát không đến kịp thì hậu quả nghiêm trọng đến thế nào ? Anh đã hứa với dì là sẽ chăm sóc Hazumi. Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, anh thật không biết làm sao mà đối diện với dì.
Akane không biết nên nói gì. Cô không giỏi động viên người khác, cũng không biết các cô gái khác trong trường hợp như thế này sẽ cư xử ra sao. Ngón tay cô vô thức cuốn cuốn mấy sợi tóc của Rukio.
Rukio đột nhiên vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Akane.
-Em biết đó, các cô gái khác trong trường hợp này sẽ tặng bạn trai một nụ hôn nồng thắm để khích lệ tinh thần.
Akane giật mình. Rukio như là đọc được suy nghĩ của cô vậy.
Rukio cười cười nháy mắt. -Em dễ đoán thí mồ.
Anh cấu nhẹ má Akane giục, -Bạn gái, sạc pin cho anh đi mà ! -Còn khuyến mãi thêm ánh mắt long lanh chờ đợi và cái mỏ chu ra.
Akane phì cười. Rukio đúng là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Akane cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên môi Rukio. Hai bờ môi lạnh chạm vào nhau lại toả ra cảm giác ấm áp đến vậy…
…
Tora cảm thấy tối nay tinh thần Hazumi có gì đó bất ổn. Cô nàng liên tục nhầm order của khách, cứ như thể đầu óc đang ở tận đâu đâu ngoài vũ trụ.
Tora chặn Hazumi trước cửa phòng vệ sinh, gặng hỏi :
-Có chuyện gì vậy ? Cậu hoàn toàn không tập trung làm việc.
Lời nói chưa dứt, Hazumi đã vội lách người tránh, bàn tay Tora trơ trọi trong không trung.
-Tớ…tớ trở lại làm việc đây.
Hazumi nói xong liền bước vội đi. Tora cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Cả tối nay hễ cậu đến gần là y như rằng Hazumi sẽ lảng đi chỗ khác. Vì sao cô nàng lại tránh cậu như tránh quỷ ? Rốt cuộc cậu đã làm gì sai ? Bây giờ thái độ cậu đối xử với Hazumi đã dễ chịu hơn trước rất nhiều, vậy thì hà cớ gì Hazumi lại sợ hãi cậu như vậy ?
Đầu Tora muốn bốc khói vì suy nghĩ quá sức. Mà tại sao cậu phải vì một đứa con gái khiến bản thân ngược đãi não mình như vậy ? Thật khó hiểu! Quá là khó hiểu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]