Quách lão phu nhân năm nay đã ngoài tám mươi, tóc bạc phơ được vấn lại khá kĩ càng, bộ đồ bằng lụa vừa thoải mái vừa lịch sự, khắp người lại tỏa một luồng khí rất uy nghiêm. Vừa nhìn Lâm Phong đã chắc chắn rằng tất cả mọi người trong Quách gia đều phải nể Quách lão phu nhân một phép.
Lão phu nhân, con là Lâm Phong. Hôm nay con xin phép tới làm phiền người và Quách gia.
Quách lão phu nhân thoáng nheo mày, nhìn quét qua cô một lượt xét nét. Thế nhưng về phần nhìn và chút ấn tượng đầu, bà coi như cũng thừa nhận cô gái này không tầm thường.
Nha đầu, đừng khách sáo. Quách lão phu nhân mỉm cười đôn hậu, nhưng ánh mắt vẫn len lỏi sự nghiêm khắc. Ta đã nghe con trai và con dâu ta ca ngợi về con, xem ra con cũng rất khá.
Trong thâm tâm Lâm Phong lén thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngoại! Hàn An Thẩm lém lỉnh chạy lại, quấn lấy người lão phu nhân, lảnh lót. Hôm nay An An có mang sầu riêng mà người thích ăn nhất làm lễ mừng người trở về!
An An của ta rất ngoan. Lão phu nhân mỉm cười xoa đầu cô bé.
Lâm Phong nhìn bà ấy mà giật mình. Sự lạnh lùng trong đôi mắt chỉ trong một giây đã biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu dịu dàng không chút xa cách.
Quách Dư Thành bước lên, vỗ nhẹ vào lưng cô. Bà nội rất thích An An, trong nhà này người gần với bà nội nhất chính là An An.
Ý anh là tôi nên bỏ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ty-em-yeu-roi-/3423370/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.