Tôi đánh giá cô quá cao rồi, Triển Khai Như. Lâm Dương giật mạnh tay cô ta ra, gương mặt lạnh lẽo.
Triển Khai Như, và cả Triệu Uyển Tử đều giật mình, mắt họ mở to ngạc nhiên và sửng sốt.
Dương, anh nói thế là sao? Triển Khai Như vô thức lùi ra sau mấy bước, đôi mắt đỏ hoe, nhìn rất đáng thương. Em... Đúng là em sai vì đã đánh cô Triệu, nhưng cô ta cũng...
Uyển Uyển không như thế. Nói rồi Lâm Dương đi một mạch lại chỗ Triệu Uyển Tử, nắm lấy tay cô, kéo cô đi.
Anh đưa cô lại xe anh, mở cửa trước ra rồi bảo cô ngồi vào. Triệu Uyển Tử ngạc nhiên tới ngây ra, mặc cho anh đưa cô lên xe mà không có cơ hội từ chối.
Lâm Dương ngồi vào ghế lái, nhanh chóng đạp ga chạy xe đi trước sự sửng sốt của Triển Khai Như.
Ngạc nhiên qua đi, cô ta tức tới nghiến răng, hận mình bất lực không thể khiến chiếc xe kia đâm vào một cái gốc cây mà nổ tung đi.
...
Lâm Phong nâng một tách trà, nhàn nhã tận hưởng. Xem cái này qua CCTV thật sự rất hay ho, nhìn bộ mặt tức chết của Triển Khai Như mà cô không thể không cảm thấy thỏa mãn.
Cô đã định sẽ đưa đoạn video quay bằng CCTV của nhà cô cho Lâm Dương, nhưng vốn chẳng cần. Vì Triệu Uyển Tử không để cho người ta chèn ép mình quá đáng, và Lâm Dương cũng rất biết chọn người để tin.
Lâm Phong cầm tách trà đã cạn đưa cho giúp việc, còn mình thì nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ty-em-yeu-roi-/3423368/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.