Nói thật ra có lẽ chuyện này giống một cơn gió.
Một cơn gió không biết điều mà khiêu khích sự nhẫn nại của anh. Từ nhỏ điều đầu tiên anh được dạy không phải là những kiến thức địa lí hay toán học, đơn giản là cách kiềm chế và che giấu. Không được bộc lộ nỗi đau và sự hưng phấn, không được thể hiện cơn tức giận và bất bình. Tất cả phải che đi dưới một lớp mặt nạ mang tên sự điềm nhiên.
Rất điềm nhiên, lãnh đạm, đứng trước cái gì cũng thờ ơ. Cũng vì không biết cách biểu lộ cảm xúc, thế nên anh không biết yêu.
Cho tới năm mười chín tuổi, anh gặp người con gái đó.
Lôi Dĩ Hằng...
Một cô gái tươi trẻ như nắng, đôi mắt trong như những hạt mưa và nụ cười dễ chịu như cơn gió xuân vậy. Là cô gái đó khiến cho một kẻ tưởng như lãnh cảm như anh biết yêu, biết quan tâm, thắp sáng một ánh lửa từ sâu trong trái tim đã lạnh từ lâu.
Anh thích cô ấy rất nhiều, theo đuổi cô ấy, nhưng mọi thứ trở nên vô nghĩa khi cô ấy chỉ coi anh như bạn bè. Khốn kiếp hơn, thằng bạn duy nhất thời đại học anh từng tin tưởng, Giang Chấn, không một chút yêu thương lại buông lời tán tỉnh cô gái anh yêu chỉ để chọc điên anh.
Ngọn lửa tàn đó cháy âm ỉ bao năm, hôm nay Giang Chấn lại khiêu khích anh bằng cách động tới một người con gái anh chịu quan tâm, giống như một cơn gió thổi bừng lên sự giận dữ.
Thuốc kích tình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ty-em-yeu-roi-/3423365/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.