Thấy bóng dáng cô gái cần tìm đang bước tới, Quách Dư Thành tắt điếu thuốc lá trên tay, hạ kính cửa sổ xuống. Anh quét qua gương mặt đầy đặn và xinh đẹp của Lâm Phong, chau mày. Sao giờ này mới ra?
Chẳng sao cả, thích thế. Lâm Phong đáp lại hờ hững bất cần. Anh làm gì ở đây? Lâu chưa?
Từ năm giờ chiều.
Về đi.
Đột ngột, Lâm Phong chau mày không mấy vui vẻ, lạnh nhạt yêu cầu anh, đồng tử mắt đờ đẫn vô hồn.
Gì?
Tôi đi taxi. Anh không cần phải đón tôi làm gì.
Lên xe.
Đừng ra lệnh cho tôi.
Tôi không thích nói nhiều. Lên xe.
Quách Dư Thành, hôm nay tôi không có tâm trạng dây dưa với anh.
Anh nheo mày lại, gương mặt đã sa sẩm đen kịt hẳn. Lâm Phong tuy luôn miệng không có hứng thú với anh, nhưng mắt cô luôn ánh lên những đóa lửa. Hôm nay, lần đầu tiên anh chứng kiến sự lạnh nhạt và hờ hững tới đáng ghét của cô.
Giận gì tôi sao?
Không.
Ghét tôi?
Không.
Tôi làm phiền cô?
Có lẽ. Lâm Phong cười nhạt. Quách Dư Thành, hôm nay tôi thật sự muốn ở một mình. Anh về đi.
Quách Dư Thành cụp đôi mắt của mình, khóe môi cong xuống nghiêm nghị, bất đắc dĩ đáp. Ở đây không bắt được taxi, tôi chở cô một đoạn.
Không cần, tôi sẽ đi bộ.
Chỉ một câu như vậy, Lâm Phong quay lưng rời đi.
Anh có chút bồn chồn, liền tắt động cơ, cầm chìa khóa xe lên, mở cửa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ty-em-yeu-roi-/3423360/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.