Lục Lương Sinh quay đầu, nhìn xem Huyện Lệnh đặt trên mặt bàn, lời nói tựa như dùng sức từ trong cổ họng gạt ra vậy.
- Vì cái gì không mở kho phát thóc?!
- Chuyện này... Vị cao nhân này.
Tay chân Huyện Lệnh lạnh như băng, nhìn xem gương mặt trước mặt đang mang theo thần sắc tiều tụy, con mắt đỏ bừng, từng đợt ý lạnh chui lên toàn thân. Đối phương từ trong vách tường ra tới, há có thể là người bình thường?
- Hạ quan cũng không có cách, quan kho đã phát thóc, nhưng năm nay không có một giọt mưa nào, lương thảo thu lên cũng không nhiều, còn cần nộp lên kinh thành..... Hiện tại bên trong kho lúa cả chuột cũng không có... Vị tiên sinh này, nếu không tin, hạ quan dẫn ngươi đi xem.
Lục Lương Sinh gật đầu, vận dụng pháp thuật, mang theo Huyện Lệnh này đi mấy chỗ quan kho, bên trong chỉ còn lại mấy cọc trần lương mốc meo.
- Tây bắc vốn cằn cỗi, lương thực cho tới bây giờ cũng không đủ ăn... Gặp được loại đại hạn hiếm có này, chúng ta thực sự không có cách nào.
- Triều đình thì sao? Không cứu tế lương?
- Có đến một lần, nhưng gánh vác đến huyện, còn lại bao nhiêu chứ? Theo xuân đến đông, mười mấy vạn miệng ăn, tựa như hang không đáy, chỗ nào đủ ăn.......
Trở lại ngoài thành, bên tai Lục Lương Sinh còn quanh quẩn lấy lời Huyện Lệnh kia nói, lúc ngồi xuống, Đạo Nhân đưa túi nước tới, ở bên cạnh ngồi xuống.
- Thế nào?
Con cóc Đạo Nhân bên cạnh nằm trên tản đá phơi ánh trăng, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483714/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.