Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
Hai người một con cóc cơm nước no nê, trở lại gian phòng khách sạn lầu hai, Lục Lương Sinh để cho chưởng quỹ sai người đi nấu nước nóng, Hồng Liên thấy ánh mặt trời còn chiếu sáng, lấy ra áo bào, phóng tới sau tấm bình phong. Khách sạn này cũng không lớn, cũng chỉ có hai hỏa kế, xách theo nước ra ra vào vào luôn luôn là một người trong đó, Lục Lương Sinh mở ra áo khoác áo mỏng, phủ lên giá đỡ, nhìn xem tiểu nhị thử nhiệt độ nước hỏi.
- Làm sao lại một mình ngươi, người lầu một trước đó kia đâu?
Hỏa kế kia thử xong nhiệt độ nước, thu tay lại xoa xoa nước đọng trên quần áo, xách theo thùng nước đi qua bên cạnh thư sinh.
- Aiz, tên kia vừa rồi cùng chưởng quỹ tính tiền công, chuẩn bị rời đi, nói cái gì trong thành nháo quỷ, con cóc cũng biết nói chuyện, người này có tính tình rất tốt, chỉ là đầu có vấn đề, trước đó thời điểm đến đây còn nói thôn nhà hắn có nháo quỷ nữa chứ.
Lục Lương Sinh cười cười, dư quang trong mắt nhìn khẽ qua sư phụ trên giường, đại khái đoán được trước đó lúc ăn cơm, nói chuyện bị người nhìn thấy, từ trong ngực móc ra một văn tiền boa, tống cổ hỏa kế rời đi.
- Sư phụ, lần sau đừng mở miệng nói chuyện ở trước mặt mọi người, ngươi xem, đập bát cơm người ta rồi kìa.
Con cóc Đạo Nhân lặng lẽ trợn tròn mắt, leo đến cửa sổ phơi năng lượng mặt trời, gối đầu một bên, đánh ngáp một ngụm.
- Chuyện đó liên quan gì đến vi sư.
Dễ chịu duỗi bốn màng một cái, nằm xuống, uể oải vung màng phía trước.
- Tranh thủ thời gian tắm rửa xong, đi gặp lão học sĩ kia.
Bên này, Lục Lương Sinh đã sớm cởi sạch, ngồi vào trong thùng gỗ to, đầu tựa ở bên cạnh, nghĩ đến sự tình phát sinh vào kinh đến nay, 'Người hữu duyên' 'Hộ Quốc Pháp Trượng' 'Trong triều đình có yêu vật'.... Đến kinh thành dưới mắt đìu hiu. Trong đó, giống như cũng hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ cùng chính mình. Suy nghĩ một trận, Lục Lương Sinh lắc đầu cười cười, vẫn là chờ hỏi qua ân sư rồi nói sau. Chốc lát, bỗng nhiên một luồng ý lạnh chạm đến bờ vai, thư sinh nghiêng mặt nhìn lại, Nhiếp Hồng Liên không biết lúc nào chui vào, làm hắn sợ đến nổi ngừng kỳ cọ tắm rửa vội vàng đem khăn đắp lên trên mặt nước, mất tự nhiên trầm xuống vào thùng nước.
- Cái kia... Hồng Liên, ngươi đến không tốt lắm đâu.
Ngón tay Nhiếp Hồng Liên đặt ở môi dưới hé miệng cười lên, nhích tới gần, đầu ngón tay luồn tới mặt nước tưới lên vài phiến bọt nước, hai con ngươi nhẹ nháy lông mi, vũ mị nhìn lại thư sinh trong thùng.
- Thời gian còn sống, thiếp thân thích nhất dạng ngâm mình ở trong nước ấm này, cảm giác giống được ôm lấy, đáng tiếc, hiện tại cả một chút ấm áp cũng không cảm giác được, công tử, không ngại để cho thiếp thân giúp...
Lời nói yếu ớt còn không có nghe xong, Lục Lương Sinh thở dài, đã mở miệng trước.
- Đừng thất vọng, rồi sẽ có biện pháp cho ngươi..... Cho ngươi một lần nữa làm người.
Nhiếp Hồng Liên phồng lên hai má, nhếch lên môi đỏ hừ một tiếng, phất tay áo chuyển thân xuyên qua bình phong, cũng không quay đầu lại. Thư sinh ngâm mình ở trong thùng, nghi hoặc nhíu mày, lầm bầm chà xát lên cánh tay, dưới nách.
- Ta nói sai chỗ nào? Tính cách nữ nhân thật là khó mà suy nghĩ.
Thời gian nửa ngày sau, chìm đắm rửa mặt hoàn tất, đổi lại một trang phục mới tinh ra tới, con cóc Đạo Nhân đã nằm ngáy o o, Lục Lương Sinh hướng Hồng Liên bên trong họa căn dặn.
- Nếu Tôn Nghênh Tiên tới tìm ta liền nói ta đi tìm ân sư.
Bên trong họa giống như còn đang tức giận, truyền đến một câu không vui.
- Biết rõ... Công tử.
Sau đó không còn đoạn dưới. Lục Lương Sinh thở dài, đẩy cửa đi ra ngoài, lúc xế chiều, khắp thành cơ bản đều đóng cửa chặt kín, tới gần đường đi nội thành, người đi đường càng ít, hơn nửa ngày cũng không tìm thấy một người hỏi đường. Lúc trước Vương Thúc Hoa để thư lại, người còn không có ly khai Phú Thủy Huyện, địa chỉ tự nhiên cũng không có, dưới mắt tìm người tại Thiên Trị to lớn để cho thư sinh gặp khó khăn.
- Nếu là lưu một sợi tóc cũng tốt...
Gió thổi qua, lá héo vàng trên mặt đất đều tràn qua mu bàn chân hướng phương xa lướt tới. Vượt qua một đầu phố, Lục Lương Sinh xa xa trông thấy một gian cửa hàng sắp đóng cửa, bước nhanh đi qua, còn chưa mở miệng, đối phương phản ứng cũng bỗng nhiên co rụt lại hướng về sau, vỗ ngực nhìn xem thư sinh trước mặt.
- Còn may là một người, ngươi đi đường làm sao lại không có thanh âm, làm ta sợ muốn chết.
Lục Lương Sinh có việc cầu người, bồi khuôn mặt tươi cười cũng không mất mát gì, chắp tay nói một câu bồi tội, kế tiếp mới hỏi lên phương hướng phủ đệ Thượng thư Mẫn Thường Văn.
- Nguyên lai hỏi đường, thật là hù chết người, từ nơi này đi lên phía trước, dọc theo hướng đông tường nội thành, từ đường đi thứ nhất lại đi hướng bắc, tới đó bản thân tự tìm đi.
Chủ quán chỉ chỉ phương hướng, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, bước vào bên trong cửa hàng bình bình vài tiếng đem cửa nhanh chóng đóng lại. Lục Lương Sinh dọc theo tường nội thành đi qua một con đường, trên đường gặp chủ quán phần lớn đều chọn ở thời điểm này nghỉ ngươi đóng cửa, nếu như đặt ở quận huyện khác, dù là phiên chợ ngoài thành sợ là vẫn còn đang mở cửa buôn bán. Bách tính trong thành này xem ra là đang thời gian hoảng sợ.... Khẳng định cps quan hệ cùng yêu vật triều đình.
Trong lúc suy tư, thư sinh án theo phương hướng chủ quán nói, đi tới bắc nội thành, mấy đầu phố dài rộng rãi, hẳn là thuộc về đường phố Hoàng Đế, vương công quý tộc xuất hành ngự. Không xa có một đầu phố ngoặt vào, so sánh đường đi bên ngoài, nơi này sạch sẽ chỉnh tề, hai bên phần lớn là tường cao đại viện, đèn lồng đỏ chót treo thật cao, ở nơi này nhà giàu, chỉ sợ cả tư cách ở cũng không có.
- Nhiều trạch viện như vậy, tìm từng tòa?
Lục Lương Sinh phát hiện nếu trong lúc tìm người, không có một vật của đối phương thì cho dù có pháp thuật cũng vô dụng, chung quy không đến mức nhảy vào thành tường, hướng phía dưới hô to tục danh ân sư. Gõ qua cửa viện mấy nhà, có người gác cổng lộ ra đến, nói chung mắt nhìn cách mặc Lục Lương Sinh, đối với câu hỏi hỏi dò, chỉ là lắc đầu, liền đem cánh cửa đóng lại, có vài người trực tiếp yêu cầu danh thiếp, không phải đến tìm lão gia nhà mình, ngay cả lời cũng lười thốt ra. Đi liền mấy nhà, thăm dò được tòa nhà cho thượng thư Mẫn Thường Văn ở lại, đi ngang qua, phát hiện Mẫn phủ cùng trạch viện chung quanh hơi khác nhau, tường vây, phòng ốc cả cửa viện đều tỏ ra rất theo thời đại.
Chỉnh ngay ngắn áo bào, gõ cửa viện, một người gác cổng cẩn thận từng li từng tí mở khe hở cánh cửa ra một chút, Lục Lương Sinh vội vàng báo tính danh, đưa lên phong thư trước đó ân sư lưu lại, cáo tri đối phương ý đồ mình đến đây. Người gác cổng cũng nhận biết mấy chữ, từ bên trên phong thư ngửa mặt lên, quan sát thư sinh một chút.
- Vị công tử này, sợ là có chút không khéo, lão gia nhà ta còn chưa có trở lại, Thúc Hoa Công cũng không có ở trong phủ, đi ngoài thành tìm bằng hữu cũ rồi.
Lục Lương Sinh nhíu mày, nghĩ nghĩ, chắp tay hỏi.
- Vậy xin hỏi, ân sư của ta khi nào trở về?
- Cái này khó mà nói, Thúc Hoa Công mấy ngày nay trở về, trời đều đen, cơm tối đều là ăn tại thư phòng.
- Dạng này à, vậy làm phiền khi ân sư của ta trở về bảo hắn biết, Lục Lương Sinh tới qua, ở tại khách sạn Duyệt Lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.