Dưới mặt đá, Đạo Nhân cầm cờ trắng đang muốn hạ cờ đột nhiên che bụng, để cờ xuống, bá đứng lên, liền chạy hướng ra phía ngoài.
- Chờ bản đạo một hồi!
Lục Lương Sinh vùi đầu suy tư kỳ lộ, ngẩng đầu lên, nhìn qua bóng lưng đi ra ngoài.
- Đi làm cái gì?
Vượt qua nham thạch, chạy tới phía sau cỏ dại, Đạo Nhân xa xa gào khan một tiếng.
- Đi ị!
Lục Lương Sinh cười cười, nhìn bàn cờ, tiếp tục suy tư, con cóc Đạo Nhân nhảy lên tản đá, gánh chịu đôi màng, nhìn ra ngoài một hồi, gật đầu.
- Đến, vi sư đón nước cờ cùi bắp của hắn, tiếp tục chơi với ngươi một hồi.
- Vậy sư phụ phải coi chừng....
Thư sinh vê lên cờ trắng, mới nói một câu, trong tiếng gió bên ngoài, mơ hồ có tiếng vang sột sột soạt soạt từ đằng xa truyền đến.
- Dã thú?
Lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu. Loading...
Ánh mắt vượt qua đỉnh đầu sư phụ, nhìn lại phương xa, ở giữa rừng cây, hai nam một nữ mang theo một đứa bé con lảo đảo chạy đến. Nữ nhân đi theo thực sự có chút không đi được rồi, búi tóc rối tung lay động.
- Đi không được rồi... Thực sự không xong rồi.
- Phu nhân, lại đi một đoạn, khẽ cắn môi, lại đi một đoạn thôi.
Xa phu ôm hài đồng quay đầu nhìn thoáng qua, nuốt nước miếng một cái, nhìn lại đại hán phía trước cầm đao.
- Chúng ta chạy cũng đã khá xa, bọn hắn hẳn đuổi không kịp, để cho phu nhân cùng công tử nghỉ ngơi một lát đi.
Đại hán cắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483695/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.