- Ác ác..... Ác --. Nắng sớm xua tan đem tối, tiếng gà trống gáy vang phá tan sự yên lặng trong nắng sớm, sơn thôn dần dần ồn ào náo động lên, mùa thu là mùa trồng trọt, từng người nông dân tay xách nông cụ đi ra ngoài đồng. Hàng rào tiểu viện, ba gian phòng cửa gỗ két két một tiếng tuần tự mở ra, Lục Lương Sinh, Lục Tiểu Tiêm, Tôn Nghênh Tiên đi tới, cùng nhau duỗi cái lưng mệt mỏi, đi đến vạc nước, bưng lên một bát nước, cầm cành cây nhỏ lá dính một hồi, uống một hớp nước. - Ùng ục ục..... Ba gương mặt hướng xuống, cùng nhau phi một tiếng phun ra miệng. Bên trong nhà bếp, Lý Kim Hoa đã nấu xong cơm sáng, ba người đi vào nhà đã thấy Lục Lão Thạch đang ngồi dưới mái hiên phù phù thổi khói trên tô cháo thịt. Lúc này âm thanh của Lý Kim Hoa cũng từ trong bếp vọng ra. - Thời điểm thi cử cũng đã xong, Lương Sinh à, ngươi tính khi nào cưới vợ? Lục Lương Sinh vừa húp vào một ngụm cháo kém chút nữa thì phun ra, một bên Đạo Nhân cơ hồ bản năng nhìn lại gian phòng, lại nhìn một chút trong viện bách thụ, cũng may không có nổi lên âm phong. - Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, hẳn là không nghe được. Hắn nắm vuốt đũa vỗ vỗ ngực. Nuốt xong ngụm cháo, Lục Lương Sinh uống vội mấy ngụm nước, rồi đưa chén cháo không vào trong tay của Lý Kim Hoa. - Chuyện đó vẫn còn sớm, vào mùa xuân này vẫn còn một kỳ thi nữa. Loading... Nói xong, kéo tay Tôn Nghênh Tiên chạy ra ngoài, Tôn Nghênh Tiên tranh thủ bỏ thêm một đống đồ ăn vào miệng, làm hai má của hắn phồng lên, quay đầu hướng phu nhân phất tay. Lý Kim Hoa chưa từ bỏ ý định, đuổi theo ra dưới mái hiên, hướng theo nhi tử đang chạy ra ngoài hô to. - Cái kia, trước nạp một phòng thiếp cũng được, ta và phụ thân cha chờ ôm cháu trai!. Lục Lương Sinh không dám đáp lại, cùng Đạo Nhân đi chung quanh trong thôn một chút, nhìn thấy Lục Thái Công chống quải trượng ngồi phơi nắng, tiến lên làm lễ xong, thuận đường bắt mạch kiểm tra người lão thân một chút. - Thái Công, thân thể vững vàng. Lão nhân toét ra cái miệng thiếu vài cái răng, nằm tại trên ghế nằm ha ha cười vài tiếng, chậm rãi gật đầu. - Nói gì chứ ta như thanh bảo đao vậy vẫn còn sắc bén lắm, Lục Sinh chuyện học hành thi cử thế nào rồi? Thư sinh đem tay lão để trở lại đầu gối, quải trượng bằng gỗ lê để sát bên người lão nhân để lão thuận tiện nắm lấy, một bên đưa tay tại Thái Công tại trên bàn chân chà xát, dùng pháp lực khu trừ một phần hàn khí, vừa cười đáp lại. - Tạm được..... hẳn là sẽ không làm người trong thôn mất mặt, Thái Công, ngươi ngồi một lát, ta còn muốn đi địa phương khác nhìn xem. Lục Thái Công cười tủm tỉm hậu sinh có tiền đồ này, giơ tay lên hướng hắn quơ quơ. - Đi thôi, vừa rồi đám trẻ con cũng nên đến đi học, ta ngay ở chỗ này nhìn xem bọn hắn... Nhìn Lục Thái Công nói xong nói xong, đầu liền bắt đầu phẩy phẩy cái quạt, ngủ gà ngủ gật, Lục Lương Sinh cũng biết, người tuổi tác lớn, tinh thần càng ngày càng tệ, buổi tối ngủ không được, ban ngày liền ngủ gà ngủ gật, có lúc cùng người đang nói chuyện, một giây sau đi ngủ cũng không biết. Ha!. Ha!. Đi đến địa phương khác trong thôn, xa xa liền có âm thanh bọn người Lục Phán truyền đến, nơi đó gần sát hầm đất, bên trong ẩn giấu phú quý trong thôn, tám người được thụ rèn thân pháp nhỏ, cơ hồ mỗi ngày chưa từng đứt đoạn tu tập, mỗi ngày tập hợp một chỗ rèn luyện, thậm chí giữa mùa đông đều hai tay để trần không cảm thấy lạnh. Lục Phán là một trong tám người khí lực lớn nhất, thân thủ nhất nhanh nhẹn, cứ như vậy trong tầm mắt Lục Lương Sinh, một tay đem tảng đá chừng trăm cân nhấc lên, ném ra xa hai, ba trượng. Làm cho Lục Lương Sinh cùng bảy người bên kia vỗ tay khen hay. - Bản đạo tùy tiện đều có thể ném. Tôn Nghênh Tiên móc móc cái mũi. - Chuyện này không thể so sáng, bọn họ không học qua pháp thuật, cùng không có luyện qua võ công, có thân khí lực này đã là không dễ dàng. Không lâu, hai người liền hướng Tê Hà Sơn thôn đi đến, dây đỏ ba năm trước đây thắt ở trên cây vẫn còn, một mực đi lên, nhìn thấy cây tùng già lúc trước, Lục Lương Sinh tiến lên thành kính bái một cái. Đạo Nhân tại Lục gia thôn ở qua một năm, cũng đã gặp gốc cây này, lúc đầu còn cảm thấy rất có thần dị, một lúc sau. - Cũng không nhìn ra ảo diệu gì. Hắn ngược lại ưa thích đứng bên trên một khỏa nham thạch phụ cận cây tùng già nhìn xem mây mù cuồn cuộn chung quanh trong núi. Gió thổi tới, lá thông theo nhánh cây vang sào sạt. Lục Lương Sinh đi đến bên cạnh Đạo Nhân, nhìn qua biển mây kia, ngồi xếp bằng xuống, nắng sớm chiếu lên, mây mù cuồn cuộn tựa như sóng biển quét đến. - Mỗi lần ngồi dưới cây tùng già này, lại quan sát từng tầng mây bị giói thổi động, ngươi có cảm thấy, ở chỗ này tu luyện, so với bình thường thì trôi chảy hơn rất nhiều? Đạo Nhân nhặt lên một viên đá ném ra ngoài xa. - Người trong tu hành chú trọng Động Thiên Phúc Địa, mặc dù bản đạo cũng chưa từng thấy qua, nhưng nơi này cũng có thể được xem như vậy. - Ừm, sau này nếu không làm quan, dứt khoát đến lúc đó ta sẽ dựng cái nhà tranh ngay ở chỗ này. Lục Lương Sinh bỗng nhiên cười lên, vén tay áo lên, một nhánh bút long vẽ lên nham thạch, một tay khác hướng bên trong một trảo, bày xuống một bình rượu ngon, hai cái chén rượu ngay tại trước mặt Đạo Nhân. Rót đầy một chén, đưa cho đối phương. - Biển mây cuồn cuộn, mặt trời vừa lặn vừa thăng, không thể thiếu đi rượu. Đạo Nhân bưng lên có thực cảm giác chén rượu, nhấp một miếng, trong mũi thở ra mùi rượu nhàn nhạt. Ánh nắng thăng lên trong mây, chiếu tới, kim sắc xẹt qua nhánh cây hơi lắc cây tùng già, quầng sáng rơi vào trên nham thạch lớn, hai người một màu xanh một màu xám ngồi đối diện nhau, nhìn xem cảnh đẹp ngày mùa thu trong núi này. - Có một bàn cờ sẽ tốt hơn. - Đừng nghĩ, quân cờ quá nhiều, ta thế nào vẽ cho xong. - Vậy lần sau mang một bàn tới. Lục Lương Sinh cười gật đầu, nhìn lại cây tùng già cao ngất một bên, rậm rạp lá cây khoảng cách, thấu phía dưới là một mảnh sóng nước lấp loáng. Lần này hồi hương, giải quyết nỗi khổ mong nhớ người thân lần đầu tiên đi xa nhà, nhưng mà sau khi trở về cũng có sự tình khiến Lục Lương Sinh dở khóc dở cười. Mẫu thân liên tiếp mấy ngày đều đang thúc giục gấp rút sớm ngày thành hôn, nếu không tính đến chuyện cưới vợ thì nạp một phòng thiếp cho Lục gia khai chi tán diệp. Nhưng mà, Lục Lương Sinh phương diện này cũng không có ý kiến gì, chuyện tình cảm nam nữ cũng không nói trước được điều gì, huống chi bên cạnh còn có một nữ quỷ hay thích ăn dấm, suy nghĩ vì cô nương khác, vẫn là nói khéo từ chối hảo ý của mẫu thân. Nguyên bản vô cùng cao hứng trở về, dưới mắt sợ là không tiếp tục chờ được nữa... Lục Lương Sinh lại nghe được mẫu thân ở bên ngoài lải nhải chuyện này, để quyển sách xuống, ngồi ở mép giường, nhìn về phía Đạo Nhân Cóc. - Sư phụ, ngươi là người từng trải, ngươi có đề nghị gì? Con cóc uể oải lật cái thân, đôi tay lười biếng gãi gãi bụng, liếc mắt nhìn hắn. - Vi sư là người tu đạo nên không để ý đến những chuyện này. Ánh mắt chuyện qua Đạo Nhân đang ôm quyển sách đang ngồi trong góc phòng nhỏ, phát giác có ánh mắt đang nhìn vào mình, Tôn Nghênh Tiên vội vàng quay đầu, đem sách nhanh chóng khép lại, ôm vào trong lòng. - Nhìn ta làm gì, bản đạo nói liên tục môi đều chưa từng gặp qua... Lúc này, bên trong chân dung trên vách tường, yếu ớt truyền ra một câu. - Vậy không bằng đi nhanh lên. - Đại khái là chỉ có thể như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]