Chương trước
Chương sau
Nghe nói như thế, Chu Dung sờ sờ gò má, hơi hơi cúi thấp mặt.
- Để cho công tử đã nhìn ra...
- Gần đây cũng không biết thế nào, thường xuyên ác mộng liên miên, nhiều lần mộng thấy một nữ tử áo đỏ tay áo dài hát khúc, rất là quỷ dị, Lục công tử, ta có phải dính vào vật không sạch sẽ gì hay không?
Áo đỏ tay áo dài, còn hát khúc?
Đợi tiếp nữa... Sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Lục Lương Sinh vô ý thức liếc nhìn trong nội viện, mở miệng nở nụ cười.
- Vật liệu không sạch sẽ, ngược lại không có, chỉ là trắc viện này âm lãnh không tán, tăng thêm thể chất ngươi suy yếu, thường đến bên này có chút ảnh hưởng.
Đại khái nói bậy một phen, không đợi đối phương kịp phản ứng, Lục Lương Sinh tranh thủ thời gian cáo từ, vội vàng đi vào cánh cửa Nguyệt Nha, để nữ tử tức dậm chân.
- Cứ đi như thế, cũng không nói thêm với ta mấy câu.
Tôn Nghênh Tiên theo ở phía sau quay đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Chu gia tiểu thư suy nghĩ.
- Aiz.... Cô nương, không bằng suy nghĩ bản đạo một chút?
Chu Dung liếc hắn một cái, hừ một tiếng.
- Bên trong người xuất gia cũng có đăng đồ tử.
- Hắc hắc, đã không suy nghĩ, vậy bần đạo vẫn khuyên Chu tiểu thư đừng nghĩ Lục Lương Sinh, coi chừng ác mộng trở thành sự thật.
- Cái gì ác mộng trở thành sự thật? Uy, ngươi quay lại nói rõ ràng!
Chu Dung hướng Đạo Nhân đã ly khai hô to, đối phương lại không thèm quan tâm nàng, trực tiếp trở về bên trong nhà, đem con cóc phóng tới trên bàn sách thư sinh, nhún nhún vai.
- Ta giúp ngươi tống cổ nàng.
- Nói thế nào?
Lục Lương Sinh chọn một nhánh nhang thơm, cắm ở phía trước chân dung. Tôn Nghênh Tiên nhảy lên bàn đọc sách ngồi vào bên cạnh con cóc, lặng lẽ cười lên.
- Ta nói với nàng, ngươi nhìn vậy nhưng là Long Dương (*)... Lục Lương Sinh.... Ngươi!
[* Bê đê]
Bình!
Cây nhang thơm cắm ở bên lư hương kia bay thẳng đi qua, cũng may Đạo Nhân phản ứng nhanh, nhanh nhẹn nhảy xuống bàn, lách mình né tránh. Liền thấy Hồng Liên thò đầu ra, hung dữ trừng hắn một chút.
- Buồn nôn, không cho phép dùng loại trò đùa này nói công tử nhà ta.
- Ôi, cái gì nhà của ngươi?
- Muốn ăn đòn!
Trong phòng lập tức cười đùa thành một đoàn. Hai ngày sau, nha dịch phủ nha báo tin vui khua chiêng gõ trống đi tới Chu phủ, Chu Thiến gặp chiến trận này cũng biết chuyện gì, cầm tiền mừng phân phát cho bọn hắn, Chu Dung cũng một mặt hỉ đi theo phụ thân đến trắc viện, nhưng vừa đến bên trong, sớm đã không thấy bóng người, cả đầu lừa già kia ở hậu viện cũng không thấy. Trên bàn chỉ lưu một phong thư.
Chu Thiến ân sư ở trên cao. Lúc nhìn thấy phong thư này, học sinh đã trên đường về nhà, cầu học hai tháng có thừa, nhớ mong song thân trong nhà tha thiết, chỉ phải đi trước không từ giã, đợi kỳ thi mùa xuân sang năm vào kinh thành, lại đến trong phủ bồi tội... Vân vân.
- Aiz.....
Chu Thiến thu hồi phần tin này, lại nhìn nữ nhi một chút, hơi có chút đáng tiếc thở dài. Bên kia, Chu Dung cũng thấy nội dung trên thư, trầm mặc xoắn vào khăn lụa, làm tiểu thư khuê các, bỏ trốn đi tìm đối phương, khẳng định là không thể, chỉ là thật vất vả có một nam tử nhìn qua vừa lòng, đối phương lại không có hứng thú gì với chính mình. Đi ra cánh cửa Nguyệt Nha. Nàng nhìn qua địa phương cây đào đã từng xuất hiện, thoáng như một giấc mộng vậy.
- Đáng tiếc rốt cuộc không có cơ hội xem hoa đào đầy viện.....
Sắc trời đi xa mặt phía nam, một đầu lừa già điên chạy vui chơi. Đạo Nhân tại phía sau lưng thư sinh, bên tai tất cả đều là phong thanh ô nghẹn ngào, lời hắn nói đều trong gió trở nên mơ hồ.
- Chúng ta cứ thế mà đi, có phải có chút không dày hay không..... Dày..... Nói..... Nói... A.... A.... A
Lục Lương Sinh nghiêng mặt qua đến, cũng hô to.
- Chu lão xem ra cũng muốn song hỉ lâm môn, không đi chẳng lẽ phơi thây giường Chu gia tiểu thư kia?
Nghe được lời nói này, con cóc Đạo Nhân bên trong túi vải Tôn Nghênh Tiên nghiêng chân nằm ngửa cùng một chỗ cười ha hả. Lừa già phì phò phì phò hót vang, giống như là cười to theo. Trên quan đạo, một đầu lừa già chở hai người, treo hai giá sách, một lừa nhanh chóng chạy đi.
Hướng nam Hà Cốc Quận đến Phú Thủy Huyện, công văn bình thường do nha dịch cưỡi khoái mã truyền đạt, có khi một người độc hành, có khi cũng sẽ hai người đôi ngựa, hộ tống công hàm quan trọng. Lúc này, hai người công nhân phủ nha dọc theo quan đạo đi hướng Phú Thủy huyện thành, hai bên con đường thế núi hơi vàng, nông dân thu hoạch hoa màu khom người trong đồng ruộng, ngẫu nhiên đứng thẳng lưng lên quát tháo hài tử chơi đùa một bên ruộng, trong ánh mắt, nhìn xem hai người thân mang phục dịch cưỡi ngựa chạy vội đi qua. Tình cảnh như vậy, cũng thường có thể nhìn thấy, nói chung cũng không thèm để ý, muốn xoay người tiếp tục gặt ngũ cốc, xa xa, cuối đường, bụi mù bốc lên cao, lao vùn vụt tới. Nhịn không được lấy xuống cái mũ trên đầu nhìn lại.
- Thứ gì?
Lúc này, thớt ngựa lao vụt phía trên quan đạo, hai tên kiềm chế lưng vác công hàm, đang rút vang cây roi.
- Giá!
- Còn nói buổi chiều là có thể tới Phú Thủy Huyện, dưới mắt theo tốc độ này, đoán chừng phải buổi tối mới tới.
- Lão ca, chúng ta khá tốt, hai con ngựa này chính là nhanh nhất bên trong phủ nha, đổi thành một đầu lừa, ngươi thử một chút?!
Một người khác cười ra tiếng.
- Nói đúng, nếu là con lừa ở nông thôn, sợ là cần trời sáng.
Cộc cộc cộc..... Trong tiếng cười, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng chân bay cộc vang động, tên công nhân cười ra tiếng kia vô ý thức nghiêng mặt, con mắt liếc về phương viên phía sau. Một làn khói bụi phấp phới thẳng tắp đuổi theo phía sau bọn họ.
- Thứ quỷ gì... Ai Ai..... Đuổi theo tới!
Hai người gần như đồng thời nghiêng đầu, một thớt lão lừa trọc vung chân, phì phò phì phò chạy vui vẻ, cùng ánh mắt hai người ngang bằng, trên lưng lừa treo hai giá sách két két két két loạn hưởng, nông nhân ở trong ruộng một bên trừng to mắt.
- Nói đến ngươi khẳng định không tin, một đầu lừa vượt qua hai ta.....
Một người khác bỗng nhiên siết dừng ngựa thớt, sắc mặt trắng bệch thở hổn hển, trong chớp mắt, bụi mù tràn ngập tầm mắt, ho khan vài tiếng, nghiêng đầu nhìn lại đồng bạn trì hoãn tốc độ dừng lại..... Xem..... Thấy được, phía trên con lừa kia còn..... Còn cõng hai người. Xong, hai người cùng nhau cúi đầu xuống, vô ý thức nhìn lại xuống thớt ngựa đang ngồi. Bụi mù dần dần tiêu tán, lúc hai người lần thứ hai nhìn lại, con đường phía trước cả lông lừa cũng không thấy, dọc theo quan đạo đi qua, trên lưng lừa già lao vùn vụt, tâm tình Lục Lương Sinh thoải mái, kéo dài Tê Hà Sơn, đồng ruộng đều đang hướng về sau đi qua. Đạo Nhân ngồi ở phía sau, che lấy tóc mai, một tay khác thỉnh thoảng lấy ra Hoàng Phù dán tại trên mông lừa, thay đổi ném Hoàng Phù hầu như không còn pháp lực về phía sau, trong gió hô to.
- Lần sau, đổi con ngựa đi, hai đại nam nhân chen mặt sẽ bị người hiểu lầm!
Lục Lương Sinh nghiêng mặt qua cười ha ha.
- Lúc ra cửa đợi, quên, bất quá lừa già cũng không tệ, có tình cảm!.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.