Chương trước
Chương sau
- Có khi ta cũng muốn tự tư một phần, hết sức nỗ lực, nhưng ngươi sẽ thấy bốn chữ nỗ lực hết sức kia đối với người tu đạo mà nói không biết bao nhiêu gian nan trắc trở, không đem địch nhân đem người xem, ta có thể làm được, cũng không cần trợ giúp từ người khác, ngươi xem..... Trong lòng luôn có một nấc thang đi qua, chân cũng chuyển không ra.
- Thế gian này vốn cũng không thái bình, thiên địa nào cũng sẽ bất nhân, xen lẫn ở giữa người tu đạo cũng không làm chút chuyện, cũng bị dính đến khói lửa mà làm mờ tâm cảnh, trên người bọn họ mặc, bụng đồ ăn, thậm chí thân thể linh hồn, không phải đều đến từ trong nhân thế này sao?
Lục Lương Sinh nói chung cũng nói không ra đạo lý quá thâm ảo, chung quy là tình hình chung lên, chính là một câu đơn giản.
- Gặp chuyện bất bình, ta phải xen vào, dù là chuyện trong chốn quan phủ, cũng phải quản!!.
- Ngươi quá trẻ tuổi, đừng đem hi vọng quá mức ký thác vào việc làm quan.
Đạo Nhân Cóc thở dài.
- Vi sư nói không lại ngươi, cũng phải trải qua phong ba bão táp, ngươi mới có thể tỉnh ngộ.
Nói xong câu này, chính là chắp tay chuyển thân hướng phía dưới viện lạc đi đến.
- Sư phụ, không ngồi một hồi?
Lục Lương Sinh quay đầu gọi hắn.
Bên kia, Đạo Nhân Cóc phất phất tay nói.
- Vi sư muốn nghỉ ngơi, ngươi hảo hảo suy nghĩ rõ ràng.
Đi qua mấy bước, đột nhiên ngừng lại, nhìn lại mặt đất phía dưới tối như mực, khóe miệng lập tức kéo ra.
- Cao như vậy, lão phu thế nào đi lên?
Nóc nhà, Lục Lương Sinh nhìn xem điệu mua cuối cùng hạ xuống, khẽ nhẹ vỗ tay, chẳng biết lúc nào mà sư phụ vẫn còn chưa đi.
- Sư phụ, ngươi không phải đi rồi sao?
Đạo Nhân Cóc lộ ra thần sắc nghiêm túc nhìn xem trăng thanh trên bầu trời.
- Vi sư đột nhiên cảm giác được thời gian còn sớm, lại ngồi một lát, nhìn xem mặt trăng.
- Lời vi sư căn dặn, Lương Sinh luôn ghi nhớ trong lòng.
Lục Lương Sinh nhìn thấy Nhiếp Hồng Liên đáp xuống, cùng đối phương nhìn nhau, liền hướng con cóc nói một tiếng.
- Vậy sư phụ xứ xem, ta cùng Hồng Liên đi xuống trước.
Con cóc ngồi tại nóc phòng còn đang gật đầu gật đầu trong dư âm của câu '... Ghi nhớ trong lòng', đột nhiên nghe xong câu còn lại, con mắt bỗng nhiên mở lớn, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Đứng dậy quay đầu, một nam một nữ đã hạ xuống viện lạc, cười cười nói nói đi vào phòng.
- Chờ một chút..... Quay lại..... Tới...
Con cóc Đạo Nhân ngồi trên nóc nhà, khóe miệng hơi hơi run rẩy, ngốc trệ há to mồm.
Vậy liền mặc kệ vi sư sao? Lão phu mẹ nó thế nào đi xuống đây a a a a --.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

Mặt trời dâng lên tại phương đông, kim sắc từ khe hở mây chiếu xuống tới. Lừa già ở trong chuồng nhai cỏ khô phì phò hót vang, đại hắc cẩu lắc lư cái đuôi trong sân sớm, nhìn xem Đạo Nhân đánh quyền không xa. Lục Lương Sinh đi ra cửa phòng nheo mắt lại nhìn mảnh nắng sớm này, duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này mới phát hiện sư phụ dửng dưng nằm nhoài trên thềm đá dưới mái hiên.
- Sư phụ?
Thư sinh nhỏ giọng kêu một tiếng, bên kia, con cóc động đậy hai lần, hai chân ngắn nhỏ vô ý thức run rẩy, như nói mê nỉ non......
- Chậm một chút..... Muốn tới, muốn tới...
Lục Lương Sinh có chút mê hoặc đi tới trong viện, cũng lật lên ống tay áo, bắt đầu đánh Càn Dương Chưởng, ngẫu nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Đạo Nhân bên cạnh.
- Sư phụ ta, hắn thế nào?
- Ai biết.
Tôn Nghênh Tiên bày một tư thế Bạch Hạc Lưỡng Sí, xong, xoa xoa đôi râu cá trê dưới mũi kia.
- Sáng sớm liền thấy hắn nằm sấp chỗ ấy, chắc hẳn nửa đêm thoát lực, đang ngủ chỗ ấy.
- Thoát lực?
Lục Lương Sinh cũng tràn đầy nghi hoặc trong đầu, tối hôm qua không phải rất tốt sao? Còn một mình ngắm trăng.
- Nếu thật tiêu chảy thì nguy to, chỉ là không biết, đại phu bên trong thành có xem bệnh cho một con cóc hay không.....
Nghĩ đến, đi qua nhặt sư phụ lên, mang về trong phòng, phóng tới trên giường đắp chăn cho hắn, rồi trở lại trong nội viện, như lúc cùng ngày tại Lục gia thôn, theo Đạo Nhân đánh quyền cước một hồi, rửa mặt một phen xong, dù là hôm qua bận rộn một đêm, vẫn có thể giữ vững tinh thần, vô cùng phấn chấn. Nếm qua thức ăn nha hoàn trong phủ đưa tới một chút, mang theo một quyển sách đi trước viện tìm Chu Thiến Đại học sĩ.
Gió sớm mang theo không khí mát mẻ thổi tới, bên trong đại trạch viện hoa mộc sàn sạt nhẹ vang lên. Bây giờ cũng đã buông ra hết thảy sự tình, cái gọi là vô sự một thân nhẹ, đi đường đều nhẹ nhàng hơn nhiều so ngày thường, đương nhiên, dùng pháp thuật là chuyện khác. Người hầu lui tới trong phủ nhìn thấy hắn, đều cung cung kính kính vấn an, Lục Lương Sinh đều mỉm cười đáp lại, ngẫu nhiên cũng có gặp gỡ một hai người thị nữ nha hoàn, giữa phúc lễ, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn hắn, hai má phấn hồng mang theo ngượng ngùng.
Đáng tiếc, thư sinh bước chân nhẹ nhàng chỗ nào minh bạch những thứ hàm nghĩa này, kẹp lấy sách vở bút mực, nhanh chóng đi qua mái hiên, áo bào bồng bềnh làm cho thị nữ vừa đi ra mấy bước liên tiếp quay đầu. Đi tới tiền viện. Ở giữa lối đi nhỏ xa xa vài người hầu xì bên ngoài chờ đợi xào bàn tán, từ khi tu hành đến nay, đặc biệt là tiến vào Trúc Cơ, thị lực, thính lực vô cùng tốt, còn không có đi qua, lời nói đã đứt quãng tiến vào trong tai.
- Trương Liêm Thành kia không biết liêm sỉ ngay tại trong sảnh, ta cũng nhìn thấy.... Lão gia không có tức giận?
- Tức giận? Thế nào không tức giận, đem chén trà quăng xuống đất hết một cái, Trương Động Minh cũng ở chổ đó, cả thở mạnh cũng không dám.
- Phi..... Ai nhi tử bảo hắn làm ra sự tình như thế.
- Đừng nói nữa, Lục công tử đang đi đến bên này.
Có gã sai vặt mắt bén nhọn nhìn thấy thư sinh đang từ từ đi tới, vội vàng kẹp lấy mâm khom người cười lên.
- Lục công tử tìm lão gia nhà ta?
Lục Lương Sinh mơ hồ nghe được trong cửa phòng phòng khách phía sau, có tiếng nói chuyện quen thuộc, chốc lát, nhìn về phía gã sai vặt kia, cười nói.
- Chu lão đang tiếp khách, ta chờ một lúc mới gặp hắn.
- Đừng đừng, Lục công tử chớ vội đi.
Một người hầu vội vàng đuổi kịp hai bước, mở miệng mời ở lại.
- Lão gia đang gặp không phải khách nhân, rõ ràng chính là cừu nhân.
Hắn lướt tới cửa phòng hừ một tiếng.
- Chính là phụ tử Chu gia, đến bồi tội cho lão gia, tiểu thư nhà ta cũng ở bên trong, đoán chừng lúc này đã tức khóc.
- Nguyên lai là việc nhà.... Vậy ta càng không thể tiến vào.
Lục Lương Sinh nghĩ nghĩ, vừa chuẩn bị ly khai, cửa phòng chi một tiếng mở ra, Chu Dung một bộ váy áo trắng thuần xuyết chút đài hoa mang theo nha hoàn sát người đỏ mắt đi ra. Nhìn thấy thư sinh bên ngoài, vội vàng xoa xoa nước mắt đọng nơi khóe mắt, lộ ra vẻ tươi cười, đột nhiên hướng Lục Lương Sinh hơi hơi cúi chào một lễ, sau đó mặt cúi thấp, nện bước bước liên tục nhanh chóng đi dưới mái hiên cuối cùng.
- Xem ra tiểu thư nhà ngươi, thời điểm này cũng có thể nhìn thoáng người được.
Lục Lương Sinh vừa cười vừa nói, trong không khí còn có hương khí nhàn nhạt, rất có dễ ngửi. Gã sai vặt bên cạnh gật đầu.
- Còn không phải sao, đổi thành đại tiểu thư khác trong phủ, còn không phải tìm cái chết.
Cánh cửa rộng mở, Chu Thiến bên trong cũng nhìn thấy người hầu nói chuyện cùng thư sinh, liền mời hắn đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.