Đèn lồng đỏ chót nhẹ lay động tại trong gió đêm, bên trong quang mang lay động, Lục Lương Sinh cùng Đạo Nhân cùng đi ra cửa viện Trương phủ, sóng vai đi trên đường đêm khuya.
Bang bang...
Gâu gâu gâu....
Đường phố đêm tối, xa xa vang vang tiếng chó sủa, Lục Lương Sinh vừa đi vừa ngước mặt ngắm sao trời, từng hình ảnh trong Trương Phủ từ từ chiếu lại trong tâm trí hắn, hắn nhẹ thở dài.
- Hồ Yêu kia hi sinh phân nửa thọ mệnh cứu Trương Liêm Thành, bất quá hắn không phải là người tu hành, dù đã được Yêu Đan tu bổ thân thể sợ là chỉ có thể sống thêm được mấy năm nữa.
Tôn Nghênh Tiên gượng cười hai tiếng, nói.
- Đó là do hắn gieo gió gặt bão, ngươi cũng đừng lấy làm phiền lòng.
Ánh mắt Đạo Nhân thẳng tắp nhìn con đường phía trước, hắn trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói.
- Khi nãy nếu Yêu Hồ không đứng ra, ngươi thật sự sẽ hi sinh phân nửa tu vi của mình sao?
- Biết ngay ngươi sẽ hỏi như vậy.
Lục Lương Sinh cười cười, cũng nhìn về phía trước, hai tay chấp sau lưng, nhẹ nhàng nói.
- Kỳ thật ta cũng không biết sẽ làm hay không, vừa bắt đầu là muốn kích cái Hồ Yêu kia, nàng đã dám mạo hiểm phong hiểm đến Chu phủ cầu cứu, xác nhận có tình có nghĩa....
Gió thổi, hai đoạn tóc mai dài lay động tung bay trong gió.
Thư sinh thong thả lắc đầu.
- .... Nhưng nếu như không đứng ra, có thể ta cũng sẽ cứu Trương Liêm Thành, nếu như thấy chết mà không cứu, lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483685/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.