Chương trước
Chương sau
Sự việc tiến triển thế nào cũng có trong dự liệu của Đạo Nhân Cóc.
- Tê... Ô.....
Hồng Hồ dính lấy vụn cỏ thống khổ cuồn cuộn, giống như biết rõ tỷ muội vứt xuống nàng đã trốn, học người bộ dáng cong lên chân trước hướng con cóc thở dài.
- Ngươi xem, giữa yêu với nhau, căn bản không tồn tại tình cảm, tỷ tỷ của ngươi vứt ngươi lại bỏ chạy, trong lòng thống hận sao?
Đạo Nhân Cóc đứng trước mặt Hồng Hồ giơ tay ra.
- Yêu Đan cho lão phu.
Yêu Đan đối với yêu mà nói, giống như sinh mạng vậy, mất đi Yêu Đan, sẽ khiến thọ mệnh suy giảm, ngoài ra còn dễ làm mồi cho hung thú khác.
Có thể dưới mắt, Hồng Hồ cũng không có cách nào thoát thân, cơ thể run lên một cái, từ miệng vọt ra một hạt châu.
Lập tức Đạo Nhân Cóc giơ tay thu viên đan, đôi mắt nhắm lại cảm nhận nguồn năng lượng bên trên Yêu Đan Thở dài một tiếng.
- Xong.
Quơ quơ tay.
- Ngươi đi đi.
Hồng Hồ lưu luyến không rời nhìn xem Yêu Đan, tai dài tiu nghỉu xuống, khập khiễng kéo lấy một nửa cái đuôi thỉnh thoảng quay đầu xem, dần dần tiêu thất giữa hoa cỏ cây cối trong phủ đệ.
Yêu khí tản đi, Đạo Nhân Cóc cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, trong miệng nhcóc lên lộ ra hàm răng sắc nhọn.
- Huyễn khí của Lão phu cũng không kém so với đồ đệ ngốc, đúng là đám tiểu yêu kém văn hóa, mới có chút đã bị dọa.
Vung chân cóc lên, lấy lưỡi cuốn lấy viên Yêu Đan chạy như bay, một đường trở lại trong phòng, lục tung chỗ muốn đem Yêu Đan giấu đi.
Con cóc Đạo Nhân dựa lưng vào giấu kỹ Yêu Đan trong giá sách gian phòng cửa nhỏ, cái bụng trắng nhấp nhô, nhìn chung quanh một chút, chợt nhớ tới một màn ngày đó trong viện.
Không được... Thừa dịp Lương Sinh bọn người không có trở về, mau chóng rời đi.
Lại đem Yêu Đan lấy ra, vác hồ lô trên lưng, lấy ra hai kiện đồ lót đẹp nhất đóng gói cẩn thận, xong rồi thừa dịp người trong phủ đang bận rộn trốn đi mất.
.....
Màn đêm vô tận, đường đi tiếng vó ngựa đạp đạp hướng bên này truyền đến.
Cửa viện rộng mở, có người làm mang bồn hoa vỡ vụn, bảng gỗ đem ra ngoài, nghe được tiếng vó ngựa, nhìn lại đường phố cuối cùng, thân ảnh cưỡi ngựa đã qua tới.
Chính là Tả Chính Dương đuổi theo truy kích yêu vật.
Hắn nhìn mấy tên người hầu Chu phủ đem một phần vật liệu hư hao phóng tới bên đường, xoay người lại, vội vàng xuống ngựa đạp vào thềm đá.
Đưa tay đi ngăn trở liền muốn đóng lại cửa viện.
....
- Ly khai chỗ thị phi này, đợi lão phu hút khỏa Yêu Đan này, tu phục thương thế trở lại, lại ngon lành như mới ngay.
Trong lúc mấy tên người hầu bước chân vội vàng, một bên phía dưới chân tường, Đạo Nhân cóc đưa tay nắm vuốt Yêu Đan vác lấy hồ lô, vác lấy bao vải cẩn thận sờ qua đi, tiến đến người hầu cũng đang nói chuyện.
- Vật liệu đều đều ném ra ngoài rồi chứ?
- Bây giờ đóng cửa, có thể đi trở về nghỉ ngơi, đêm nay thật là náo quá sức, ngày mai còn phải lên sớm...
- Không nói không nói, tranh thủ thời gian đóng cửa.
Cửa viện két két vặn vẹo, lúc chậm rãi đóng lại, tâm thần Đạo Nhân Cóc hơi hồi hộp một chút, vội vàng nhảy lên thềm đá phóng đi, nhìn xem khe hở dần dần đóng lại.
- Nguy rồi...
Nếu cửa đóng lại thì làm sao lão phu ra ngoài đây... Ai, bất đắc dĩ.
Con cóc thở dài, giơ Yêu Đan trong tay, chuẩn bị thôi động yêu lực phía trên, đem những người đó làm mê muội, đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
- Chậm đã!
Tả Chính Dương nhanh chân tới, một tay giữ chặt cửa, một tay dùng sức đỡ lấy đám người hầu, Đạo Nhân Cóc vội vàng vận pháp lực, khẽ nghiêng hướng về bức tường, cánh cửa bỗng nhiên đập vào phía trong, cánh cửa to lớn ngày càng phóng đại trong mắt hắn.
- .... Con bà.....
Bình!.
Cửa viện đụng mạnh vào vách tường, người hầu bên cửa ra vào cũng chú ý tới, chỉ là nhìn thấy thân ảnh đứng bên ngoài cửa, có người nhận biết đối phương, liền vội vàng hành lễ.
- Gặp qua đại nhân.
- Ừm.
Tả Chính Dương gật gật đầu, nói chung hắn đoán được trong phủ chuyển một ít phế phẩm vật liệu là vì cái gì, chính là mở miệng hỏi.
- Lục Lương Sinh hiện tại còn có ở trong phủ không?
Ba tên người hầu liếc nhau, lắc đầu.
- Hồi bẩm tổng bộ, Lục công tử cùng Tôn đạo trưởng đi Trương phủ, lão gia nhà ta còn tại trong nhà, đại nhân có muốn vào trong gặp mặt?
Tả Chính Dương trầm ngâm chốc lát, cũng không muốn nói nhiều với mấy tên sai vặt, khoát tay.
- Hôm nay có việc gấp phải đi, cáo từ!.
Nói xong, chuyển thân đi xuống thềm đá, trở mình lên ngựa, sau lưng bốn thanh trường đao lay động thẳng đến Trương phủ.
- Tốt, lần này không có việc gì, đóng cửa đi ngủ.
Nhìn thân ảnh biết mất trong màn đêm, ba người gác cửa ngáp một cái, nhanh chóng đóng cửa lại, sợ lại có người tới, chốt cửa cắm xuống, liền cài lên một đạo đồng khóa, lúc này mới yên tâm rời đi.
Lại là không có chú ý tới, vách tường đối ứng cánh cửa, một con cóc ngồi dưới đất, hai chân hơi hơi run rẩy, lấy cái tay che cái bụng tròn trịa.
Mắt cóc ngốc trệ nhìn xem, nhìn đôi bàn tay trống rỗng, khóe miệng giật một cái.
- Con mẹ nhà nó.... Yêu Đan bị ta nuốt vào....
Cô ~~.
Sau một khắc, bụng bắt đầu nháo, đứng dậy liền nhảy nhanh như điên hướng về phía mấy bụi hoa cỏ.
Cùng lúc đó, nha hoàn, người hầu trong Trương phủ đều lên, đứng tại hành lang, dưới mái hiên, khẩn trương nhìn sân, nhỏ giọng châu đầu ghé tai.
- Vừa mới... Đó là Hồ Yêu đi.... Còn một một thư sinh cùng đạo sĩ tiến đến.
- Không biết, ta không thấy, ngược lại là lão gia cùng phu nhân theo tới.
- Các ngươi biết cái gì... Ta nghe quản sự nói, đó là hai cao nhân bên Chu phủ, còn nữ kia... Nữ nhân thì ta không biết, quản sự cũng không biết được.
- Hừ, nữ kia xinh đẹp như vậy, xem ra cũng không phải là người nữ tử trong sạch.
Đám người đàm luận tại sân nhỏ, sương phòng đèn đuốc soi sáng ra một số nhân ảnh đi qua song cửa.
Trương Động Minh nắm chặt tay lão thê, khẩn trương nhìn phía thư sinh cùng đạo sĩ trước giường nhi tử, lo lắng mấy lần mong muốn mở miệng đều nhịn xuống.
Bên cạnh lão thê, lại là nhìn chằm chằm nữ tử đứng cuối giường, trong mắt có nghi hoặc.
Hồ Ly Tinh thật có mỹ mạo như vậy?
Vô ý thức đến xem váy lụa của đối phương xong, trong lúc này thì vang lên tiếng của Lục Lương Sinh.
- Dòng khí loạn một đống trong cơ thể hắn chính là Nguyên Dương?
Đạo Nhân buông tay Trương Liêm Thành xuống, thu hồi ánh mắt, nhìn về Hồ Yêu phía cuối giường, ngữ khí trầm thấp.
- Nhiều Nguyên Dương như vậy, phải hại biết bao tính mạng nam nhân?
Phu phụ Trương Động Minh không biết có ý tứ gì, tranh thủ thời gian tới gần, chắp lên tay nhìn xem hai người.
- Hai vị, con ta thế nào? Nguyên Dương lại là chuyện gì?.
- Đúng vậy, hai người già chúng ta cái gì cũng đều không hiểu, rốt cuộc....
Không đợi Trương phu nhân nói xong, ngay trong tầm mắt của hai vị lão nhân, Yên Chi lần thứ hai quỳ xuống.
- Yên Chi chưa hề hại qua những người khác, còn xin đạo trưởng cùng công tử minh xét, chỗ Nguyên Dương này đều là thiếp thân trộm từ tay đại tỷ và nhị tỷ, cũng không biết các nàng hại bao nhiêu người... Chỉ biết chính là tinh khí của người, thiếp thân chỉ mong Liêm Thành có thể mau chóng khỏe bệnh.
Bên kia, Trương Động Minh cuối cùng nghe rõ một chút, nếu không phải không phải bị lão thê kéo lấy, đã vọt tới.
- Ngươi không có hại qua những người khác liền bắt ta nhi tử một người tai họa!.
Lão cũng nổi nóng, đều quên cô gái trước mặt là Hồ Yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.