Sự việc tiến triển thế nào cũng có trong dự liệu của Đạo Nhân Cóc.
- Tê... Ô.....
Hồng Hồ dính lấy vụn cỏ thống khổ cuồn cuộn, giống như biết rõ tỷ muội vứt xuống nàng đã trốn, học người bộ dáng cong lên chân trước hướng con cóc thở dài.
- Ngươi xem, giữa yêu với nhau, căn bản không tồn tại tình cảm, tỷ tỷ của ngươi vứt ngươi lại bỏ chạy, trong lòng thống hận sao?
Đạo Nhân Cóc đứng trước mặt Hồng Hồ giơ tay ra.
- Yêu Đan cho lão phu.
Yêu Đan đối với yêu mà nói, giống như sinh mạng vậy, mất đi Yêu Đan, sẽ khiến thọ mệnh suy giảm, ngoài ra còn dễ làm mồi cho hung thú khác.
Có thể dưới mắt, Hồng Hồ cũng không có cách nào thoát thân, cơ thể run lên một cái, từ miệng vọt ra một hạt châu.
Lập tức Đạo Nhân Cóc giơ tay thu viên đan, đôi mắt nhắm lại cảm nhận nguồn năng lượng bên trên Yêu Đan Thở dài một tiếng.
- Xong.
Quơ quơ tay.
- Ngươi đi đi.
Hồng Hồ lưu luyến không rời nhìn xem Yêu Đan, tai dài tiu nghỉu xuống, khập khiễng kéo lấy một nửa cái đuôi thỉnh thoảng quay đầu xem, dần dần tiêu thất giữa hoa cỏ cây cối trong phủ đệ.
Yêu khí tản đi, Đạo Nhân Cóc cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, trong miệng nhcóc lên lộ ra hàm răng sắc nhọn.
- Huyễn khí của Lão phu cũng không kém so với đồ đệ ngốc, đúng là đám tiểu yêu kém văn hóa, mới có chút đã bị dọa.
Vung chân cóc lên, lấy lưỡi cuốn lấy viên Yêu Đan chạy như bay, một đường trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483683/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.