Chương trước
Chương sau
Tôn Nghênh Tiên hô to. Hai thân ảnh một trái một phải lấn đến gần, lợi trảo đỏ tươi tăng vọt, phảng phất như xé rách bóng đêm, thư sinh kia còn đang ngây ngốc đứng ở nơi đó, đầu ngón tay đâm vào áo bào, thân thể, truyền đến là không có cảm giác huyết nhục thực. Con ngươi Hồng Hồ bỗng nhiên rút lại, thư sinh ngay tại trong tầm mắt nàng hóa thành bụi hạt tứ tán sụp đổ, cả Đạo Nhân chạy đến đều ngẩn người.
- Giả...
Trong miệng lúc này vừa quát.
- Đại tỷ, đi mau!
Trong sát na. Một cái mặt quỷ lục óng ánh nổi bật, mang theo âm phong nghẹn ngào đánh tới, cùng Hồng Hồ chạm vào nhau mà qua, yêu khí đan vào đối trùng, mấy sợi lông hồ bị móng tay bén nhọn trên một tay Nhiếp Hồng Liên chậm rãi tung bay, rơi xuống mặt đất.
- Thụ thương, còn có thể chạy.
Con mắt đỏ thắm quay lại, hai Hồ Yêu kia đã nhảy lên lầu gỗ tiền viện, phóng tới nóc phòng cửa viện. Phố dài thanh lãnh, có người hô to.
- Đại nhân, ở ngay bên kia!
Hí hí hi hi.... Hi. - -
Ánh trăng như sương, bên trong màu sắc thanh minh, một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên, phía trên một đạo thân hình lưng vác bốn thân đao đạp mạnh da yên, nhảy lên giữa không trung, binh khí bên hông nhờ ánh trăng lôi ra hàn mang.
- Yêu nghiệt, dám can đảm làm càn ở trong thành!
Nhị yêu bay đến phố dài giữa không trung nghiêng đầu, một thanh đao mảnh bá xuyên qua ánh trăng bay tới. Đương - -
Tiếng kim thiết chạm nhau vang, nổ tung tại trên đường đi, Bạch Hồ vung tay quét qua, cáo trảo cứng rắn như thép ròng đem lưỡi đao bay tới nện lệch, bình một tiếng cắm tới vách tường phụ cận, chuôi đao dư lực chưa ngừng, đung đưa vài cái. Một giây sau, người giữa không trung mượn ngựa phóng lên, trở tay gảy hướng về sau.
- Hây!
Thân đao cán dài lăng không nộ trương xuống. Một nháy mắt, ba đạo thân ảnh phảng phất như đình trệ không bình thường, Bạch Hồ đột nhiên đẩy tỷ muội bên cạnh, lưỡi đao hạ xuống chém ra lãnh mang. Phốc!
Huyết quang văng khắp nơi!
Một tiếng cáo kêu thê lương vang vọng.
- A a a - - -
Có cái gì kéo lấy tơ máu rơi xuống mặt đất. Tả Chính Dương cầm đao hạ xuống, nhặt lên đuôi cáo đẫm máu trên mặt đất, nâng lên ánh mắt, khói xanh lượn lờ, Yêu Quái một đỏ một trắng thoát ra rất xa, lúc này đem đuôi cáo bị chặt kia ném cho người hầu Chu phủ báo tin tức, chuyển thân rút ra đao mảnh trên tường.
- Trở về nói cho Lục Lương Sinh, bản bộ đi truy Hồ Yêu. Nói xong, vượt lên thớt ngựa, rút vang cây roi.
- Giá!
Đình viện yên tĩnh không có âm thanh, một cái đèn lồng rách rưới chiếu sáng bồn phía, Tôn Nghênh Tiên và thư sinh đi ra khỏi cánh cửa, ánh mắt lóe lên hiếu kì.
- ... Vừa mới cùng bản đạo đi ra là do ngươi thi triển Huyễn Thuật? Đào Ngột cũng là do ngươi phóng xuất ở trong phòng?.
Lục Lương Sinh đi tới, nhặt lên họa trục thất lạc từ dưới đất, ánh mắt nhìn nữ tử đang nằm ở gốc cây, âm thanh nhẹ mở miệng.
- Ha ha... Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, chém chém giết giết vẫn là ngươi làm mới tốt.
- Nói dễ nghe như vậy, kỳ thật chính là kinh sợ... Uy, bản đạo nói chuyện với ngươi, nhìn cái gì đấy?
Đạo Nhân thu lại gương đồng, ánh mắt nhìn theo thư sinh dừng lại dưới tán cây,
- Ha ha, còn một cái nữa, ta đi nhặt lại!.
Họa trục duỗi ra, gõ gõ bả vai hắn, Lục Lương Sinh lắc đầu.
- Trước đó hai Yêu Hồ vì nàng mà đuổi theo đến tận đây, hẳn là không có quan hệ cùng an nguy Chu phủ, người tu hành không thể lạm sát nếu không sẽ ảnh hưởng đến tu hành.
- Ngươi thật ồn ào lải nhải cả ngày, theo ngươi.
Tôn Nghênh Tiên che lên lỗ tai, thối lui đến đứng cùng Nhiếp Hồng Liên, đi theo Lục Lương Sinh tới gần dưới tàng cây, lúc này ở hành lang chen chúc một đám người hầu trong phủ, hộ viện cẩn thận nhìn sang, lão nhân ở giữa vội vàng gạt biển người ra, đưa tay sửa sang lại áo bào.
- Yêu nghiệt kia đâu rồi?.
Mọi người chung quanh nhìn xem ở giữa con đường bằng đá bên kia đang thiêu đốt châm chút lửa phát ra ánh sáng, cùng nhau gật đầu đáp lại.
- Lục công tử đại phát thần thông đã đánh lui Yêu Nghiệt kia rồi.
- Nhìn không ra Lục công tử lợi hại đến như vậy, không nhờ có ngài ấy, yêu quái vào phủ không biết sẽ chết bao nhiêu mạng người.
- Lúc nãy ta còn được thân cận với Lục công tử.
- Nử tử bên cạnh Lục công tử đó là ai, trong thật xinh đẹp.
- Đạo trưởng bên cạnh cũng thật lợi hại, mấy cái phù chú lúc nãy chắc chắn không phải vật phàm.
- Ngươi nhận biết?
- Biết không được.
- Mau nhìn mau nhìn nơi Lục công tử cùng đạo trưởng kia đi qua, ai, nơi đó còn có một cái.
Từng ánh mắt đồng loạt nhìn xem Lục Lương Sinh cùng Tôn Nghênh Tiên đi đến trước cây, dưới gốc cây kia, Yên Chi lau vết máu nơi khóe miệng, một tay dìu thân cây, gian nan đứng dậy, trước mặt hai người, tu vi còn cao hơn nhị tỷ và đại tỷ, hẳn là cao nhân trong miệng Liêm Thành nói.
Hơi hơi cuối thấp đầu, khóe miệng gian nan nói.
- Yên Chi ra mắt công tử cùng đạo trưởng.
Tại phương viên, Chu Thiến mang theo cả đám cẩn thận tới gần, giờ phút này hai đại yêu đại náo phủ đã rời đi, lại có Lương Sinh cùng tiểu đạo trưởng tại đây, còn sợ cái khỉ gió gì nữa, nhưng hắn cũng không dám tùy ý mở miệng, cứ như vậy đứng ở nơi đó nhìn xem còn lại nữ tử rốt cuộc muốn làm gì.
Gió thổi qua đình viện, một chút khói lửa phiêu tán tới.
Lục Lương Sinh vung ống tay áo một cái làm làn khói đang bay lượn xoắn lại, xong, cánh tay đỡ nử tử đứng dậy.
- Vị cô nương này, trước khi nói chuyện hãy triệt tiêu Trướng Nhãn Pháp, dùng chân thân để nói chuyện đi chứ.
Yên Chi giật mình một cái, nàng đã Kết Đan, có thể cũng không hóa hình, cũng học được một chút Chướng Nhãn Pháp để cho mình ở trước mặt người ngoài trở nên đẹp mắt một phần.
Do dự một hồi, da thịt như ngọc thạch dần trở thành màu đỏ nhạt, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài nét giống cáo, đằng sau váy lụa mọc ra cái đuôi.
Nhiếp Hồng Liên hừ một tiếng, hai con ngươi đỏ tươi mới thu liễm, quanh người âm phong cũng đi theo dừng lại.
Mà phụ cận, lão nhân cùng hộ viện, người hầu vây xem chung quanh hô to gọi nhỏ.
- Ôi, bộ dạng này thật là dọa người.
- Đuôi cáo lộ ra...
- Ta biết ngay mà hai yêu vật kia đuổi theo nàng chứng tỏ nàng cũng không phải phàm vật, cũng may lúc nãy ta cũng cầm gậy xông đến.
- Lục công tử sẽ giết nàng hay không?
Âm thanh đột ngột bị phá vỡ, Chu Thiến đi lên trước, cẩn thận nhìn chằm chằm cái yêu vật, ánh mắt liếc thư sinh.
- Lương Sinh, không thể nói chuyện nhiều cùng yêu vật, không cẩn thận sẽ bị mê hoặc, nhi tử của Trương Đông Minh chính là ví dụ!.
Trong ánh mắt của mọi người, nữ Yêu Hồ tự xưng là Yên Chi kia đột nhiên trùn xuống.
Thình thịch nhẹ vang lên, hai đầu gối thẳng tắp quỳ trên mặt đất.
Lục Lương Sinh nhíu mày, trước khi đầu đối phương đập xuống đất nhẹ nhàng nâng lên.
- Ta cùng ngươi không ân, sẽ không tự nhiên nhận lấy một quỳ.
Ánh trăng dựa theo đình viện, tất cả người đang nói chuyện ồn ào nhìn thấy một màn này, dần dần an tĩnh lại.
Yên Chi quỳ trên mặt đất không chịu lên, ngẩng mặt lên, khóe mắt đã phủ đầy nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn xem thư sinh nói chuyện, ngữ khí không tự giác nghẹn ngào.
- Thiếp thân là Yên Chi... Còn xin công tử cùng đạo trưởng hỗ trợ mau cứu Liêm Thành... Thiếp thân tu luyện không lâu, cùng hắn kết duyên, nhưng không biết sẽ làm hại hắn..... Ta trộm Nguyên Dương từ tay đại tỷ, nhị tỷ mong có thể chữa khỏi bệnh cho hắn nhưng còn làm bệnh tình của hắn trầm trọng hơn.
- Mối tình yêu với người sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.