Chương trước
Chương sau
Dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cánh tay đẩy về hướng nến, oanh một chuỗi ánh lửa cuồn cuộn....
- Ai nha...
Một phương hướng khác, hốc mắt Tôn Nghênh Tiên xích hồng, giống như bị hun khói qua vậy, nghiến răng nghiến lợi.
- Con mẹ nó chứ, dám dùng đến chiêu này!
Một tay duy trì tơ hồng, một tay khác chộp tới túi vải, tùy tiện cầm mấy tấm Hoàng Phù đặt bên miệng, chỉ quyết biến ảo.
- Ta cũng đánh ngươi!
Sắc tự Hoàng Phù không giótự bay, treo ở bên trên tơ hồng.....
- Ai —— -
Dương Minh Đạo Nhân phát ra tiếng kêu thảm, hốc mắt đen nhánh một vòng, giống như bị người đánh hai quyền một trái một phải. Tức đến nổ phổi thi triển pháp lực hợp thành cùng một chỗ cùng tơ hồng thăm dò nơi này, pháp lực mang theo lời nói truyền đi.
- Bần đạo niệm tình ngươi là người trông đạo, không muốn làm hại, nếu như ngươi gian ngoan không rõ, ta sẽ làm thật.
- Có thể là vậy..... Chân Nhân pháp lực cao thâm, bên kia hẳn là chống đỡ không được.
Đình viện phía trước tầm mắt, Dương Minh Đạo Nhân ngừng nói chuyện cùng đối phương, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hất lên bụi bặm, ngồi xuống ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bờ môi nhanh chóng di động, lẩm bẩm.
Dưới ánh nến, chiếu vào trên mặt chợt sáng chợt tắt. Một giây sau, đạo nhân mở choàng mắt, sắc mặt đột nhiên trở nên hỏa hồng như than đốt, trên dưới quanh người dần dần tràn ra một tia hỏa khí, chiếu sáng toàn bộ đình viện, xong, đứng dậy, bụi bặm quét qua, hét to.
Một phương khác, trong đại viện, mặt mũi Tôn Nghênh Tiên tràn đầy mồ hôi, không muốn sống truyền pháp lực vào tơ hồng. duy trì trạng thái tơ hồng không ngừng, cũng đang vịnh lấy pháp quyết, nhưng mà tay áo đạo bào rộng vẫn sáng lên lốm đốm lấm tấm tia lửa, đốt ra vô số lỗ nhỏ lan tràn hướng phía trên người hắn.
- Tê..... Thật nóng thật nóng... Gia hỏa này tu hỏa thuật đáng ghét...
- Lục Lương Sinh, ngươi thật là chậm như rùa, nhanh lên cho ta.
- Bản đạo không sợ, có bản lãnh gì thả ngựa tới đây!
Bên kia cũng vang lên tiếng rống của Tôn Nghênh Tiên. Dưới mái hiên Viện sườn, phu thê Trương Động Minh khẩn trương nhìn xem Dương Minh Pháp Sư trong viện giống như nói chuyện với người nào đó, hai vợ chồng tự nhiên nghe không được đối thoại lần này.
- Chân Nhân này hẳn là đang thỉnh thần linh tương trợ?
- Lấy!
Hỏa khí dọc theo sợi tơ pháp lực người bình thường không cách nào trông thấy, phi tốc lướt tới.
Xùy..... Xuy xuy...
- Hừ, nghĩ không ra người kia cũng sẽ dùng vật liệu âm linh.
Âm Dương Ngư trong lòng bàn tay bỗng nhiên giơ ra hướng về phía âm phong, oanh tiếng vang, một ánh lửa cháy bùng, bên trong lờ mờ, một đạo thân ảnh nữ tử phiêu nhiên hạ xuống, khuôn mặt xanh mơn mởn như chỉ có một cái đầu, trong bóng đêm lóe lên một cái rồi biến mất.
Trương Động Minh và vợ sợ đến mặt không huyết sắc, dựa vào cột trụ hành lang chen thành một đoàn. Đúng lúc này, hai người cùng Đạo Nhân trong đình viện tựa hồ cảm giác được còn có người ở đây, vô ý thức quay đầu. Một đạo bóng người thon dài theo tường viện hạ xuống, một thân trường bào thanh sam, bên hông treo lấy Song Ngư ngậm châu bội, trong tay lại là một quyển họa trục.
Nhe răng cười lên tiếng.
- Ha ha..... Đợi ta cầm linh dược, sẽ so đo cùng ngươi!
Đi đến phía trước pháp đàn, hất lên bụi bặm, cầm lấy mấy tờ giấy, gõ gõ.
- Chuyện này..... Là cái gì... Có cần phải lớn như thế hay không...
Hư ảnh to lớn ẩn nấp màn đêm đen tối, mắt thấy độ cao ánh sáng kia ngang cùng thành tường, điệu bộ này để người ở nơi đây đều run sợ trong lòng.
- Cô.....
Khóe mắt Dương Minh Đạo Nhân nhịn không được co rút lại, đối phương vừa mở miệng, hắn liền trực tiếp đứng ở thế hạ phong, gặp thư sinh kia mặt lại mỉm cười, lại chắp tay, trực tiếp để cho hắn không thể động tay không nói, phía sau còn có một con quái vật tất cả mọi người thấy được đứng đấy. Không rõ nội tình đối phương liền đánh tới, trừ phi đầu làm bằng sắt......
Trước chờ một chút.
Dương Minh Đạo Nhân xiết chặt hai tay đầy bụi bặm, trái cổ nhấp nhô. Mà một bên sân nhỏ phía dưới mái hiên, Trương Động Minh sợ đến không thể đứng lên được, hắn là một thương nhân, có nhãn lực, gặp Đạo Nhân mơ hồ có rơi xuống xu thế hạ phong, liền nhìn qua hô một câu với thư sinh âm khí vờn quanh bên cạnh chung quanh bên kia.
- Các ngươi nhanh cầm linh dược...
Sàn sạt..... Hô hô hô hô....
Ngay tại lúc hắn ra pháp lệnh, cây cối trong nội viện điên cuồng lay động, một luồng âm phong thấu xương từ bên ngoài phía đông tường viện thổi vào. Đèn lồng mái hiên xếp hàng xếp hàng điên cuồng lay động, phong thanh ô ô nghẹn ngào khiến lỗ chân lông hai vợ chồng kia dựng thẳng lên có trực giác sợ hãi.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chân Nhân, như thế đột nhiên nổi lên gió lớn như thế...
Bên kia, Dương Minh Chân Nhân phất ống tay áo chảy xuống, vội vàng đưa pháp giới phía dưới, quay lại một bước, nhìn lại phương hướng âm khí đang lao đếb.
Lúc đến gần, hướng Đạo Nhân mỉm cười.
- Tại hạ Lục Lương Sinh, xin hỏi quái sự ở Chu Phủ là do ngươi làm, đúng không?
Sau lưng thư sinh, đen tối phảng phất như đang vặn vẹo ba động, một đầu quái thú hình dáng khổng lồ như ẩn như hiện bên trong đêm tối màu đen kia, tiếng gầm gừ vô cùng trầm thấp như thủy triều nặng vọt tới. Trên mặt Dương Minh Đạo Nhân ngưng trọng, sau đó biến sắc, mồ hôi to như hạt đậu theo tóc mai trượt đến dưới cằm.
Khoảnh khắc, ống quần, ống tay áo oanh nhiên nổi lửa, Tôn Nghênh Tiên cắn răng ngừng pháp lực, ngã nhào xuống đất, điên cuồng lăn lộn để đập hỏa thế trên người!
- Đau đau..... Bản đạo cùng tên Yêu Đạo ngươi thề bất lưỡng lập, chờ lấy cho ta..... Ai đau đau....
Giờ phút này, trong đại trạch viện tọa lạc thành tây, Dương Minh Đạo Nhân tựa hồ đã biết được thắng bại vỗ vỗ áo bào cho tro bụi rơi ra, nhìn lại bầu trời đêm, phương hướng người cùng hắn đối nghịch kia.
Đó là tiếng nuốt nước miếng, lão phu thê phía dưới mái hiên cơ hồ xụi lơ ngồi xuống, sống cả một đời, đầu tiên là cảm thấy mời Pháp Sư đạo pháp thần kỳ mở rộng tầm mắt, nhưng mà phía sau lại tới nữ quỷ không nói, còn có hình dáng cự thú núp bên trong đen kịt, trong lòng chỉ có một cái ý niệm, nó thế nào vào trong thành...
Đình viện, ánh mắt Dương Minh Đạo Nhân gắt gao nhìn chằm chằm thư sinh đứng phía trước cự thú kia, dư quang cũng đang cảnh giác hình dáng kinh khủng kia, chậm rãi giơ cánh tay lên, lấy trái bao phải chắp lên.
- Bần đạo Dương Minh, giống như chưa bao giờ thấy qua đạo hữu, tại sao gây hấn.
Gặp được loại tràng diện này đã không phải lần một lần hai, kinh nghiệm Lục Lương Sinh xem như phong phú, ống tay áo trái phải vẩy mở, mỉm cười chắp tay hoàn lễ.
- Tại hạ chỉ là người đọc sách, đảm đương không nổi xưng hô đạo hữu, bất quá câu đạo trưởng nói phía sau kia có chút kém, chuyện xấu cũng tốt, việc thiện cũng được, nên làm liền cần can đảm mà nhận, hay là nói trong lòng đạo trưởng thua thiệt, không dám nói khỏi miệng?
Tốt cho một câu nói linh hoạt.....
- Vị này, cao... Cao nhân...
Lão nhân rung động rung động nơm nớp đứng lên, chắp tay.
- Sự tình Chu Phủ, đúng là do chúng ta làm, nhưng bên trong cũng có lý do của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.