Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, phụ họa mà nói theo luôn luôn để cho người ta dễ chịu, gã sai vặt nói tự nhiên cũng kinh hỉ, làm cho người ta chán ghét không nổi. Một lúc sau đi đến phòngn khách tiền viện, quả nhiên đã có sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn, bên cạnh lão nhân còn có một phu nhân, lúc đầu phụ đạo nhân gia không tiện xuất đầu lộ diện với người ngoài, nhưng dưới mắt cũng đão được trượng phu cho phép, ra đây để nói lời cảm tạ một phen. Không nói ân cứu mạng, chỉ nhắc đến việc khu trừ lão phụ phun nước cho ngoài phòng của con gái đã là đại ân, Lục Lương Sinrh đương nhiên sẽ không thật để cho phu nhân khấu đầu bái tạ, hai tay hơi nâng, nói chút lời an ủi, Chu phu nhân vừa rời khỏi. Còn lại một già một trẻ thật ra chỗ đàm luận cũng không nhiều, một là khoảng cách thế hệ, chênh lệch tuổi tác quá cao, thứ hai là Lục Lương Sinh thân mang pháp thuật, lão nhân nói chuyện ít nhiều có chút lo lắng nếu so với lúc trước, cuối cùng chỉ phải đem chủ đề dẫn tới bệnh tình của nữ nhi Chu Dung. - Chu lão, lệnh ái sở dĩ bị tra tấn thật ra là do một loại Tinh Quái nhỏ bị ép gấp nên chui vào lỗ tai làm càng, ngày đêm đứng ở trong đầu lệnh ái nói chuyện..... - Tiểu nhân nhi? Chu Thiến để đũa xuống bàn, bỗng nhiên nghĩ đến quyển sách trước đó đưa cho Lục Lương Sinh: - Loại Tinh Quái này, hôm qua đưa cho Lương Sinh một quyển « Sơn Hải Đồ Chí » ngược lại có người nói qua, lão phu còn tưởng rằng, bất quá là một phần người đọc sách nhàn cư vô sự bịa ra Tinh Quái linh tinh... Không ngờ thật có như thế. Quyển sách kia có ghi lại? Thư sinh đối diện lão nhân có chút hưng phấn, hắn ở phương diện này lịch duyệt còn thấp, ra đây đi thi, xem thêm sách vở cũng có ý tứ tích lũy, trên mặt vẫn bảo trì trầm ổn, cùng lão nhân bắt chuyện, kì thực ngồi không yên. - Xem ra Lương Sinh còn chưa xem hết quyển sách kia. Cho dù hiếu kì dị thuật của thư sinh, nhưng đối phương cuối cùng vẫn là thanh niên mười tám tuổi, lịch duyệt quá nhỏ bé, dù trên mặt không có triển lộ ra cảm xúc, thần sắc trong đáy mắt vẫn tránh không khỏi lão nhân quan sát. Nhìn thư sinh một lát, Chu Thiến vẫn mở miệng: - .... Ngươi ở gần đây? - Bản đạo... đang chợp mắt ở phía trên. Phong cảnh như một bức họa. Ve sầu hót vang, ngọn cây nhẹ lay động trong gió, phía sau song cửa sổ, Hồng Liên trôi nổi đến gần, nhìn ra ngoài, có chút xuất thần nhìn xem gương mặt đang hết sức chăm chú phía sau giá vẽ. Bút mực chảy xuống, họa quyển trống không được tô vào mực xanh, phác hoạ ra một hình dáng to lớn. - Lương Sinh, pháp thuật một đường tuy tốt, nhưng việc học vẫn không được buông xuống, đợi chuyện này hoàn tất, thì nên muốn dùng nhiều công sức. Đối diện, Lục Lương Sinh cũng không tị hiềm, thản nhiên gật đầu. Tôn Nghênh Tiên không để ý chỉ chỉ cây tùng phía sau vườn tường viện. Nhìn vào trong phòng, móc ra một khối bánh bột ngô trong túi vải, liền cầm chén trà xanh bên cạnh, ngồi xuống hớp miệng lớn nuốt xuống bụng. - Lão con cóc không có đi ra đầy phơi nắng à? - Đúng rồi, bảo ngươi tới, là vì buổi tối hôm nay, ta muốn ngươi ngăn chặn người phía sau màn này, ta sẽ trực tiếp đi qua tìm hắn. - Ngươi bảo ta cùng hắn đấu pháp? - Tốt, chắc tối nay người phía sau màn sẽ có hành động tiếp theo, xử lý xong việc này, Lương Sinh tự nhiên chăm chỉ đọc sách. Trong lúc ăn cơm hàn huyên một hồi, sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Lương Sinh đi một hơi đi qua đình viện pha tạp ánh sáng chiếu qua bóng cây, trở lại sườn viện, tìm tới quyển Sơn Hải Đồ Chí, cười cười vỗ vỗ trong tay, đi đến dưới mái hiên ngoài phòng. Nghiêng người hướng vào trong phòng, quơ quơ tay áo rộng, một ghế, bàn con bay ra, vừa đúng rơi vào vị trí ánh mặt trời soi sáng, bưng nước trà đi ra. - ..... Cũng không biết tu vi người kia có cao thâm hay không. Trong khi ngòi bút du tẩu, Lục Lương Sinh đang suy nghĩ chuyện khác, nếu đối phương có tu vi cao thâm, là nhân vật lợi hại, một mình đối mặt mạo hiểm là hành vi ngu xuẩn nhất, tính luôn lần này thì đây cũng chỉ là lần đầu tiên mình đọ sức cùng người có đạo hạnh, không thể khinh thường.… Sắc trời trút xuống thành trì, ánh sáng xẹt qua phòng ốc san sát nối tiếp nhau, một bên khác thành trì, trong tòa đại trạch viện nào đó, tại một gian sương phòng đốt hương lượn lờ, bay ra song cửa sổ. Có hai thân ảnh đi qua mái hiên đi tới, vỗ một cửa phòng bên này két két nhẹ vang mở ra, một thị nữ nhẹ chân đi ra, sửa sang váy, hai má còn mang theo đỏ ửng, nhìn thấy hai người đi đến, vội vàng khom người thi lễ hướng đến một vị lão giả thân hình có chút mập ra trong đó. - À, còn có máu chó đen, nếu đối phương lại dùng cắt hình chi thuật, ngược lại sẽ phát huy được tác dụng..... - Tìm máu chó đen chỗ nào đây..... Ngòi bút lại chuyển đi chỗ khác, dính một hồi vào nghiên mực, tiếp tục vẽ, đưa lưng về phía Đạo Nhân, tiếp tục mở miệng. - Sư phụ ôm hồ lô không biết chạy đi đâu... Lục Lương Sinh gõ đầu bút lên đầu hắn một cái: - Ngay trước mặt đồ đệ hắn, gọi như vậy thích hợp sao? Mắt Tôn Nghênh Tiên sáng rực lên, liếm liếm mẩu vụn bánh trên bàn tay. - Phương pháp kia cũng không tệ. - Để cho bản đạo ngẫm lại, muốn chuẩn bị những thứ gì? - Chu Sa, Phù Chỉ cũng không biết có đủ hay không..... Đạo Nhân vuốt ve túm râu ngắn dưới cằm, nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy đại hắc cẩu đang lè lưỡi. Chó đen giống như cảm nhận được cái gì, mở to mắt, nhìn thấy bóng dáng đang ập đến, đối diện tầm mắt là một nhân loại xấu xí đang lộ ra nụ cười đáng sợ. Ô kêu một tiếng. Trong nháy mắt kẹp lấy cái đuôi, run lẩy bẩy. Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần - À, gọi Tôn Nghênh Tiên tới đây hỗ trợ. Nghĩ tới đây, Lục Lương Sinh dừng bút lông lại, lấy ra một Hoàng Phù trong túi tay áo, giữa không trung lắc một cái, giấy vàng đột nhiên nổi lửa. Tung bay ở giữa không trung, nháy mắt rơi xuống đất. Cây tùng ngay góc viện mới vang nhẹ một trận rào rào, ngọn cây đong đưa lung tung, một thân ảnh mang theo từng mảnh lá cây rớt xuống, vỗ tro bụi trên người. Lục Lương Sinh nhìn xem mà khóe miệng co quắp một chút, nhìn trên đầu Đạo Nhân còn quấn một nhánh cây. - Lão gia. Khẽ gọi một tiếng, trong tầm mắt nữ tử là một lão nhân mặc trường bào hoa phục, hơi ngửa mặt lên. Người tới nhìn nhìn nha hoàn, ánh mắt cửa phòng đóng chặt bên kia. Biết.... Biết..... Biết..... Gió lạnh thổi qua, cành lá rủ xuống qua tường viện nhẹ lay động, ve mùa hạ nằm nhoài trên ngọn cây lay động một trận tiếp lấy một trận tê minh, lều chó nơi xa, đại hắc cẩu nằm rạp trên mặt đất, híp mắt, mệt mỏi ngáp một cái. Thư sinh mặc một bộ thanh bào, bưng lấy quyển sách, tinh tế phẩm vị những cảnh vật ly kỳ phía trên, Tinh Quái, hung thú, không lâu sau đỡ lấy họa trục, xay nghiền mực nước, dựa theo miêu tả trong sách, hạ ngòi bút xuống, ngẫu nhiên vươn tay, cầm qua trà ngon bên cạnh rót nước, uống một ngụm. - Đã phục thị cho Chân Nhân dễ chịu rồi chứ? Thị nữ đỏ mặt, nhẹ gật đầu: - Vâng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]