Chương trước
Chương sau
Lục Lương Sinh sững sờ, mình đâu có ý định dời khỏi khách sạn, cũng đâu có tìm được chỗ nào khác để ở chứ.
Tạm buông bút lông xuống, mỉm cười nhìn người hầu Chu Phủ, hỏi lại.
- Tại hạ chính là Lục Lương Sinh, không biết tại sao Chu lão bảo các ngươi tới khuân đồ?
Bốn người hầu nhìn xem lẫn nhau, hiển nhiên cũng có chút mê mang, người cầm đầu kia mở miệng:
- Lão gia chỉ làm bảo chúng ta tới đây, nói công tử là học sinh của cố nhân, vừa tới quận thành chưa quen thuộc, một người ở lại bên ngoài, có chút không ổn, trên việc học cũng không tiện.
Đây là sáo lộ tiền trảm hậu tấu.....
Lục Lương Sinh bật cười nhìn xem bọn hắn, nếu như từ chối ngược lại ra vẻ mình làm hậu sinh vãn bối quá mức cổ hủ, cũng bác bỏ mặt mũi lão nhân. Bỗng nhiên cùng con cóc trên giường liếc nhau, đi qua ngồi xuống tại mép giường, giơ tay lên:
Lục Lương Sinh thu hồi mấy tấm giấy vàng trên bàn, nhìn lại cửa ra vào nở nụ cười, thật ra thì cũng không cần loại giấy vàng này, hắn cũng có thể dùng linh hạc truy tung, có thể dùng thuật pháp đốt hương tìm đường tìm tới Đạo Nhân, điều kiện tiên quyết là khoảng cách của hai người không thể hơn mười dặm. An bài thỏa đáng mọi chuyện, rời khỏi phòng, sau đó nắm lừa già đi theo đang người hầu Chu Phủ ôm lấy giá sách đi xuyên qua phố dài, đi tới Chu Phủ, xa xa, phía trước phòng khách dưới mái hiên, Chu Thiến đã lao tới đón tiếp.
- Dùng loại phương pháp này, để cho Lương Sinh tới, sẽ không trách tội lão phu chứ? Ha ha!
- Cứu người.
Chu Thiến mím môim con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thư sinh.
Tôn Nghênh Tiên lắc đầu liên miên, dựa vào vách tường, cầm bình rượu tối hôm qua uống thừa trong tay.
- Bản đạo có tự tại của mình, cùng ngươi khác biệt, thư hương trạch viện kia, bản đạo đi vào liền đau đầu, thôi được rồi.
Nói xong, lấy ra mấy tấm giấy vàng từ trong ngực vỗ lên bàn, ực một hớp rượu, đi ra cửa phòng, âm thanh cũng truyền tới.
- Có việc thì đốt vàng mã.
- Chu lão mời, hậu sinh vãn bối không dám không tới.
- Chắc còn chưa có ăn cơm nhỉ, trong sảnh đã chuẩn bị cơm canh.
- Người kia tối nay vẫn sẽ thi triển pháp thuật hay không?
Lục Lương Sinh không dám hứa chắc phương diện này, hắn nhìn xem đình viện một mảnh xanh ngắt, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua lá cây, ánh nắng chiếu khe hở nhánh cây, hơi cau mày.
- Thế các ngươi bàn bạc đi, vật liệu cũng không nhiều, đều bỏ vào trong hai giá sách kia, hậu viện khách sạn còn có một đầu lừa già, cũng cùng một chỗ mang vào trong phủ đi.
Căn dặn một câu, một tay khác của Lục Lương Sinh chuyển ra phía sau, ăn ý tung một chưởng cùng Đạo Nhân cóc. Đợi mọi thứ đều được thu thập ổn thỏa, Lục Lương Sinh nhìn về phía Tôn Nghênh Tiên:
Một già một trẻ tương hỗ khách sáo vài câu, trở lại đại sảnh một bên trò chuyện một bên ăn cơm sáng, nhìn thấy thư sinh móc ra một con cóc lớn theo trong tay áo đặt lên bàn, sắc mặt lão nhân giật mình. Con cóc lớn như thế khó gặp không nói, nó còn mở nửa mắt mơ hồ lộ ra hàn quang để cho lão cảm thấy rùng mình, tựa như mình là đồ ăn trong mâm trước mặt của nó.
Gặp thần sắc lão nhân, Lục Lương Sinh vội giải thích:
- Dời khuê phòng tiểu thư đến phu nhân ở tạm mấy ngày, không có lão phu phân phó, trong phủ trên dưới không được tùy ý ra vào nhập sườn viện, bất kỳ dị tượng gì đều không được hiếu kì.
Quản sự nghe phân phó liên tiếp sửng sốt một chút, đương nhiên, sống lấu như vậy rồi, rất biết quy củ, đáp ứng lời lão gia dặn dò, lập tức rời khỏi truyền đạt chuyện này cho người hầu phía dưới.
Lão nhân kể lại một phần chuyện cũ để che giấu một phen thất thố vừa rồi, trong lòng Lục Lương Sinh đương nhiên hiểu rõ, cũng không bóc trần, chỉ à mỉm cười nói theo để hòa xuống, thuận đường ân cần thăm hỏi bệnh tình Chu Dung.
Bất quá nói đến bệnh Chu gia tiểu thư, lão nhân ngừng đũa một chút, nhìn về phía thanh niên thư sinh đối diện.
Hai người giống như đánh quyền bằng lời nói, ngươi một câu ta một lời tới lui, con cóc cuộn người bên cạnh thư sinh thừa dịp lão nhân không chú ý, bá một cái duỗi lưỡi dài ra, cuốn một khối thịt ngỗng mập mạp vào trong miệng, bình chân như vại nheo lại mắt, chậm rãi nhấm nuốt.
Ăn xong cơm sáng, Chu Thiến nhớ kỹ mỗi một câu nói với Lục Lương Sinh trước đó, vội vàng gọi lão quản sự đến phân phó.
- Vì cái gì?
- Phía dưới khuê phòng lệnh ái có dị vật.
- Thật có yêu vật quấy phá.
- Không có, là phía sau có người tác quái.
- Thuật lão phụ phun nước đã bị phá, đối phương khẳng định đã biết được.
Nói đến đây, Chu Thiến dừng bước lại, nhìn bóng lưng thư sinh, nặng nề hỏi:
Nói xong, kẹp một khối bánh xốp dẫn dụ lung lay phía trên Đạo Nhân cóc, cười ra tiếng.
- Ha ha... Lương Sinh, thật ra lúc trước khi lão phu còn ở kinh thành có nghe qua tin đồn, mấy chục năm trước trong hoàng cung, cũng có một con cóc lớn, bất quá lại là một pho tượng Kim Thiềm ngắm trăng, đáng tiếc bị người đánh cắp, nói có mũi có mắt, nhìn thấy vật sống trong tay ngươi, vì vậy mới nhớ tới chuyện này, có chút thất thố.
Chu Thiến vuốt râu chốc lát, thu hồi ánh mắt trên thân con cóc, cười nói:
- Con cóc lớn, xác thực ít có, cóc từ xưa đã có điềm lành nói đến, đặt ở trong nhà cũng có thâm ý trấn trạch chiêu tài, lão phu cũng không phải loại người không thông tình lý.
- Chu lão, con cóc này chính là vật tùy thân của vãn bối, giống như có người yêu thích thỏ, chó săn, huống chi con cóc này có thể trạng khá lớn, hiếm thấy trên người, vì vậy trong lòng yêu thích, một mực mang theo trên người, đã ba năm có thừa, ân sư Thúc Hoa Công cũng gặp qua, chỉ là có chút không thích.
- Vương Thúc Hoa cũng đã gặp...
- Ngươi đi cùng ta chứ? Ở tạm mấy ngày, nếu không quen thuộc, trở ra cũng không sao.
- Không đi không đi!
Lão nhân trầm ổn cẩn thận, xem thường chuyện quỷ ám Tinh Quái, ngược lại biết được phía sau có người bàng môn tả đạo thi triển tà thuật hại người nhà lão, vừa giận vừa lo lắng, dù sao lòng người có lúc càng thêm ác độc hơn so với quỷ quái.
Ra phòng khách, đi cùng một chỗ với thư sinh phía trước sườn viện, trên mặt mơ hồ có chút lo lắng.
- Bệnh tình của tiểu nữ đã hòa hoãn không ít, sáng sớm hôm nay cũng có thể xuống đất đi lại, chỉ là đêm qua... Ngoài khuê phòng tiểu nữ, vô duyên vô cớ có rất rất nhiều nước đọng, còn có y phục của một lão phụ nhân, đêm đó Lương Sinh như xí, vì cái gì mà về muộn?
Trong sảnh chẳng biết lúc nào đã không còn những người khác, Lục Lương Sinh cũng không có trực tiếp tiếp nhận câu nói này, sắc mặt như thường ăn một muỗng cháo, ngữ khí ôn hòa.
- Lương Sinh, ngươi thực sự biết pháp thuật?
Lúc câu hỏi vừa xuất ra, đình viện lúc đầu yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, chỉ có cành lá rậm rạp rủ xuống phát ra tiếng vang nhẹ ào ào, một chiếc lá rơi xuống, xẹt qua ánh mắt lão nhân. Thư sinh đi ở phía trước giống như bắt đầu mơ hồ, nếu như trước đó một mực không nhìn thấy Lục Lương Sinh, thật giống như bên kia căn bản không còn người.
- Đây chính là pháp thuật...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.