Trong rừng gió nhẹ lay động sương mù. ĐẠO Nhân kéo lấy kiếm gỗ đào trở về, giờ phút này mới chú ý tới thư sinh đứng ở cửa miếu, Nhiếp Hồng Liên, Đạo Nhân cóc, trên mặt sửng sốt một chút, vội vàng đi lên trước. - Ha ha, các ngươi thế nào ở chỗ này? Nhìn thấy người cũ, trong lòng Lục Lương Sinh cũng cao hứng, chỉ có chút buồn bực, tại sao lại gặp gỡ ở chỗ này. - Lời này ngược lại là ta nên hỏi ngươi, không phải hàng yêu trừ ma giữa thiên địa sao? Thế nào còn ở lại chỗ này? Nói xong mời hắn vào miếu trong. Bên kia, Tôn Nghênh Tiên đi tới mấy bước, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, liên miên khoát tay, nói câu: - Các ngươi đi vào trước, bản đạo còn có chuyện phi thường trọng yếu quên làm. Tại trong tầm mắt ba người Lục Lương Sinh, chuyển thân chạy vào trong rừng đối diện, sột sột soạt soạt một trận, sau đó mới đi ra, một bên trói dây lưng quần, một bên nói: - Vừa rồi tới vội vàng, quên lau..... Nhiếp Hồng Liên trừng mắt nhìn đi Đạo Nhân: - Buồn nôn! Nhìn động tác của hắn, cùng câu “Quên lau...” kia Lục Lương Sinh không khó nghĩ đến cái gì, nhịn không được cười to, trở lại bên cạnh đống lửa, lấy ra bát đũa mới trong phòng nhỏ theo dưới giá sách. - Vừa dọn cơm, ngồi xuống cùng một chỗ ăn. Đạo Nhân TRÓI lại dây lưng cũng không khách khí, ngồi xếp bằng xuống, ngửi ngửi cháo trong nồi. - Thế nào không có ăn mặn một chút, cũng may lúc buổi chiều đi ngang qua một thôn, bắt được một chút trong ruộng. Nói xong lấy ra mấy thứ đã được lột da, trắng bóng, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, xé thành mấy khối cứ như vậy ném vào trong nồi. Một luồng mùi thịt theo trong nồi dâng lên. Lục Lương Sinh tách ra một cành khô ném vào trong lửa, nhìn xem Tôn Nghênh Tiên múc một muỗng cháo canh đến trong chén, một lần nữa hỏi ra chuyện nói dỡ ở cửa miếu. Loading... -... Ngươi sao lại ở chỗ này? - Nói đến các ngươi có thể không tin. Đạo Nhân uống một ngụm, kề đi sang ngồi: - Bản đạo du lịch hai năm đi ngang qua Hà Cốc Quận, nhớ tới Lục gia thôn, tìm tới xem cố nhân một chút, nửa đường đau bụng liền đi đi ị, kết quả bị bốn vương bát đản vội vàng hấp tấp chạy tới đụng vào, còn nói bên này có Yêu Quái, không phải sao, tấm lòng hàng yêu trừ ma vệ đạo của bản đạo nâng cao, quần nhấc lên liền đến. Nhiếp Hồng Liên xa xa hừ hắn một tiếng. - Trừ ma vệ đạo... Bộ dáng háo sắc của ngươi vừa rồi, ngươi đoán chúng ta có thể tin hay không. Bên kia, Tôn Nghênh Tiên cũng đành phải hắc hắc gượng cười hai tiếng, mặc kệ nữ quỷ hay là trong miệng nữ tử, cuối cùng vẫn có chút không tiện nói tiếp. Lục Lương Sinh múc qua một bát cháo thịt, đưa cho con cóc sư phụ, vừa nói: - Đúng rồi, hai năm này ngươi đi chỗ nào? - Tây bắc. Đạo Nhân cúi đầu, đũa đinh đinh đang đang đào lấy đáy chén, rất nhanh ăn xong, lau lau miệng, liền đi múc một chén. -... Đi trước nơi khác, một năm sau mới đi Tây Bắc, ăn một năm hạt cát, bất quá.... Nói đến đây, Tôn Nghênh Tiên bưng chén ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa, cười có chút đắc ý: -... Bất quá bản đạo thế nhưng tiến bộ thần tốc, đã vọt tới Trúc Cơ cảnh giới. Trúc Cơ có hai tiểu cảnh giới, một là Hám Hư, một là Gấp Thực, Lục Lương Sinh ba năm này cũng chỉ vọt tới Hám Hư tiểu cảnh, gấp tham gia thi Hương, cũng chưa có ý nghĩ tăng cao tu vi. Nghĩ đến lúc này, Đạo Nhân cóc bỗng nhiên mở miệng, trong miệng nhấm nuốt thịt trong cháo vừa mò lên: - Thịt này không tệ, là thịt gì thế? Lão phu còn chưa hề nếm qua... - Loại thịt này cũng chưa từng ăn? Tôn Nghênh Tiên kẹp lên một khối, giơ lên mặt con cóc: - Con cóc. Nghe được câu này, Lục Lương Sinh sửng sốt một chút, nhìn lại sư phụ. - Con cóc là vật gì? Con cóc lấy ra miếng thịt đang nhấm nuốt trong miệng, nhìn kỹ, còn có cóc màng liên tiếp, thân hình ngắn nhỏ lập tức bị định tại chỗ, gân xanh phù đường trên trán. Sau một khắc, cầm nhánh cây nhỏ trên mặt đất, nhảy dựng lên, điên cuồng vung vẩy đánh lên đầu Đạo Nhân! - Mời gọi lão phu ăn đồng loại, không có lòng tốt. Mặc dù không bị thương, Tôn Nghênh Tiên vẫn ôm đầu trốn tránh, kêu lên: - Bản đạo kính già yêu trẻ, chưa từng… đúng... Đúng rồi, ngươi cũng không phải con cóc, đánh ta làm gì?! Đạo Nhân cóc ngẩn người, mắt liếc đồ đệ, ho khan hai tiếng, ném đi cành cây nhỏ, phụ màng đi trở về. - Lão phu đây là nói cho ngươi, không cần sát sinh loạn. Lắc đầu thở dài, nhìn qua cười nói với Lục Lương Sinh: - Vi sư làm con cóc hơn ba năm, đều nhanh nghĩ mình là thật.... Nói xong, ném tàn thịt trong chén vào nồi trong. Lục Lương Sinh nhìn nhìn thịt cóc tung bay trong chén cháo. - Vậy chờ một lúc, lại nấu cho sư phụ một nồi. - Không cần. Đạo Nhân cóc ngồi xuống, cóc màng bỗng nhiên vỗ vỗ: - Chính là cảm thấy có chút nhạt, thêm chút đi muối. Đạo Nhân ôm đầu, ngồi trở lại bên cạnh đống lửa, xoa xoa dấu vết trên mặt bị đánh. - Ta liền phí công bị đánh một bữa... Câu nói khiến Đạo Nhân cóc trừng mắt cóc nhìn qua, khiến Nhiếp Hồng Liên cùng Lục Lương Sinh một bên cười trộm, trải qua chốc lát, Lục Lương Sinh mới nói tiếp cùng Tôn Nghênh Tiên. - Đúng rồi, tây bắc bên đó là tình huống như thế nào? Ngươi lại thế nào chạy về? - Bên kia có chút loạn, hai tháng trước, một giọt nước mưa cũng không có rơi xuống, người trong tu đạo đi qua vài người, thi pháp cầu mưa cũng vô dụng... Hiện tại bên kia vụ xuân không có trồng, nếu nửa năm sau không thu hoạch được một hạt nào, đại khái sẽ có đại loạn. Lục Lương Sinh nhíu nhíu mày, nhìn xem ngọn lửa chập chờn. - Triều đình đâu? - Không thấy. Tôn Nghênh Tiên buông chén xuống, nằm xuống mặt đất đã trải cỏ khô, hai tay gối lên đầu, ngữ khí có phức tạp khó tả. -..... Dù sao lúc bản đạo trở về, trên đường chưa thấy qua, tây bắc bên kia, năm nay gian nan. Ngoài miếu, lá cây hoa hoa xào xạc, trong miếu đối lập yên tĩnh, Đạo Nhân cóc cũng không quan tâm đối với những chuyện này, ăn thêm chút đồ, lật người ngủ thiếp đi. Lục Lương Sinh yên lặng nhìn chằm chằm ánh lửa, bỗng nhiên lại cười nói: - Trong triều đình phần lớn là người tài ba, hai người sơn dã chúng ta rảnh rỗi bận tâm cái gì. Một bên khác đống lửa, Đạo Nhân cũng cảm thấy cái đề tài này có chút nặng nề, lập tức chuyển lời. -..... Đúng, các ngươi thế nào ở trong cái miếu đổ nát này? - Đi tham gia thi Hương năm nay, thi cử nhân. Thư sinh giang tay ra: - Không phải chúng ta như thế nào lại gặp nhau. Vừa nghe đến Lục Lương Sinh nói đến việc học, Tôn Nghênh Tiên vội vàng che lỗ tai, nghiêng người sang chỗ khác. - Đừng nói nữa, những thứ kia của ngươi, bản đạo nghe xong đã tê cả da đầu.... Còn đang định đến Lục gia thôn, ăn ăn mẫu thân ngươi nấu đây, giờ lại không cơ hội. Lục Lương Sinh cười, lấy ra một quyển sách nhờ ánh lửa lật xem. - Không bằng theo ta cùng nhau đi Hà Cốc Quận, chờ thi Hương xong, cùng một chỗ quay lại Lục gia thôn. - Sau đó lại nói... Tôn Nghênh Tiên trở về đoạn đường này chắc hẳn cũng mỏi mệt không chịu nổi, nói vài câu thì đã ngủ say sưa, trong tiếng ngáy, còn có tiếng trang giấy lật qua lật lại nhẹ vang. Một bên, Nhiếp Hồng Liên nằm nhoài yên tĩnh nhìn lấy thư sinh tập trung tinh thần, bờ môi hơi câu lên, cười khẽ ra một đôi lúm đồng tiền. -... Thật là dễ nhìn. Không lâu sau đó, phương xa phía đông nổi lên màu vàng, đâm rách tầng mây rơi xuống dưới, đẩy tản ra từng tấc từng tấc màu đen đang che phủ thiên địa. Lừa già hưng phấn tê minh, một đoàn người trong miếu đã chuẩn bị tốt hành trang, xuyên qua mảnh sơn dã này, đi về phía bắc quận thành, trên đường đi cười cười nói nói, cực kỳ náo nhiệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]