Dương Hổ vừa đứng lên, Kỳ Anh cùng Trịnh Bồn cũng liền nhanh chóng đứng lên theo, thấy trên mặt chủ nhân lộ ra vẻ tươi cười, bọn chúng cũng vội vàng giả bộ một bộ mặt tươi cười, chỉ tiếc rằng chỉ để cho người mù xem, ở trong phòng này một mãnh hổ, một hổ con, trong ánh mắt cả hai chưa từng có sự tồn tại của bọn chúng.
Ở trong ký ức hậu thế của Khánh Kỵ, không có ký ức gì về Lỗ quốc quyền thần Dương Hổ này. Mà hiểu biết của bản thân Khánh Kỵ về Dương Hổ, cũng chỉ vẻn vẹn biết rằng hắn là gia thần của Quý Tôn Ý Như, túc trí đa mưu, quyền hành khuynh đảo, trừ những điều đó ra thì không biết gì thêm. Cho nên đối mặt với một người có binh quyền rất lớn như vậy, hắn ngược lại còn thoải mái hơn so với đối mặt với hai nhân vật nổi tiếng thiên cổ là Khổng Khâu và Liễu Hạ Huệ. Nhưng bản thân Khánh Kỵ là một kẻ đại dũng, dung hợp với ký ức của Tịch Bân, lại tăng thêm vài phần trầm ổn và trí tuệ. Tuy không phải là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng có thể bù lại được những chỗ thiếu hụt trong tính tình Khánh Kỵ, đối nhân xử thế, không khỏi láu cá hơn vài phần, liền cười nịnh nọt nói:
- Từ khi Dương Hổ đại nhân phò tá Quý Tôn đại nhân chấp chính tới nay, Lỗ quốc như có một làn gió mới thổi qua, triều đình và nhân dân luôn mạnh mẽ đầy sinh khí, Khánh Kỵ đối với Dương Hổ đại nhân, chính là ngưỡng mộ đã lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tranh-chi-the/1960771/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.