- Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện gì sao?
Từ ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của một thiếu nữ, ngay sau đó cánh cửa sau bình phong có hơi hơi bị kéo ra. Thúc Tôn Diêu Quang lập tức đình chỉ giãy dụa, nàng giãy dụa tới mức mái tóc đen đã hỗn loạn, thần tình ửng đỏ, hơi thở gấp gáp hổn hển, xem ra đã tiêu hao không ít khí lực. Khánh Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, tay từ miệng nàng từng tấc từng tấc trượt xuống cổ họng, một bàn tay đã nắm trọn cả cái cổ của nàng.
Thúc Tôn Diêu Quang liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi phát lạnh. Nàng không nghi ngờ chút nào, nếu hiện tại dám nói ra nửa chữ hắn không muốn nghe, cổ của nàng nhất định sẽ bị Khánh Kỵ cứng rắn bóp gãy. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nói:
- Không... chuyện gì, ta muốn ngủ. Ngươi lui ra!
- Vâng!
Thị nữ ngoài cửa đáp lại một tiếng, cánh cửa ngoài bình phong lại được kéo vào.
Hai người cứ như vậy một trên một dưới, vẫn không nhúc nhích. Khánh Kỵ không nói lời nào, thậm chí còn không hít vào thở ra, liền đem một đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng. Thúc Tôn Diêu Quang càng thêm sợ hãi, một đôi ánh mắt như biết nói nhìn Khánh Kỵ, chịu tội, xin tha thứ, cam đoan, yếu đuối, rất khó tưởng tượng một đôi mắt ở trong thời gian ngắn ngủi lại có thể biểu hiện ra nhiều cảm xúc và hàm ý như vậy.
Khánh Kỵ lại không để ý tới nàng. Thúc Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tranh-chi-the/1960721/quyen-1-chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.