Nghe Dương Hổ nói vậy, Khánh Kỵ vê vê mũi, quả thực không biết khuyên giải thế nào cho phải nữa.
Dương Hổ tức giận thở mạnh một cái, lúc này mới khoát tay nói:
- Không nhắc tới tên điểu nhân kia nữa, cứ nhắc đến là lại tức anh ách. Nói về chuyện của công tử đi, công tử đi Phí thành lần này chẳng phải là đang xây thành lập lũy, chiêu binh mãi mã ư, sao lại bí mật trở về Khúc Phụ vậy?
Khánh Kỵ nghe hắn hỏi, suy tính rằng: Những chuyện liên quan tới việc Tam Hoàn tranh lập tân quân không thể trực tiếp giãi bày với hắn về ý kiến của mình, bất luận nói thế nào, Dương Hổ và Quý Tôn Ý Như vẫn có mối quan hệ mật thiết với nhau, nếu như biết mình còn có lòng khác thì chưa chắc đã chịu tiếp nhận ý kiến của mình. Vả lại, trước mắt Dương Hổ vẫn là nhân vật không thể thay thế trong mắt Quý Tôn Ý Như, những chuyện liên quan tới việc Triển Chích mưu phản, cho dù mình có giấu hắn, hắn cũng biết được từ chỗ Quý Tôn Ý Như mà thôi. Lúc đó ngược lại sẽ khiến hắn nảy sinh hiềm khích, chi bằng cứ thẳng thắn thành khẩn khai báo, từ đó nhắc tới chuyện Tam Hoàn tranh lập tân quân, rồi lại thuận theo tự nhiên nói ra kiến giải của mình, sẽ không khiến cho bọn họ nghi kỵ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Khánh Kỵ dừng lại, nói:
- Hổ huynh, khi ta chọn nơi xây thành tại Phí thành, phát hiện đại đạo Triển Chích ở gần đó có một sơn trại ở trong Thương Hà lĩnh, địa thế vô cùng hiểm trở. Lúc đó, Triển Hoạch đại phu phụng lệnh Quý Tôn đại nhân lên núi khuyên hàng, Triển Chích đóng cửa không tiếp, Khổng Khâu liền chủ động xin lên núi khuyên hàng thay cho Triển Hoạch. Bản công tử quen biết với họ, để an toàn, Khánh Kỵ bèn giả trang thân phận thành một thị vệ, hộ tống Khổng Khâu lên núi. Lần thương thuyết đó đương nhiên cũng không thành công, có điều Khánh Kỵ có một phát hiện khác khi ở trên núi.
Dương Hổ khi nãy dữ dằn như thể không coi ai ra gì, lúc này lại vô cùng trầm tĩnh, Khánh Kỵ nói được một nửa, liền cầm cốc nước ô mai uống cho nhuận hầu(trơn giọng),hắn cũng không thúc giục, chỉ là lẳng lặng chờ đợi. Nét mặt bất động vô cảm như nham thạch, duy chỉ có đôi mắt phát ra tia hàn quang lạnh lùng.
Khánh Kỵ hớp một ngụm nước ô mai, nói một mạch tất cả những điều hắn mắt thấy tai nghe khi ở trên Thương Hà lĩnh, nhất là về cách nhìn phẫn bức khi Triển Chích quát mắng Khổng Khâu, Dương Hổ trầm ngâm nghe cho hết, hai mắt khẽ chớp:
- Ý của Khánh Kỵ công tử là...Triển Chích làm cướp, mưu đồ thực sự là làm đại sự, hắn... muốn tạo phản sao?
Khánh Kỵ cười cười, nói:
- Chỉ có vậy, thì chưa đủ căn cứ khẳng định, hoặc cũng có thể hắn chỉ muốn xây dựng sào huyệt của mình kiên cố hơn, có được một nơi trú chân lâu dài. Có điều những chuyện tiếp theo nếu không phải là nguyên nhân này thì có chút khó lý giải rồi.
Khánh Kỵ tiếp đó thuật lại cho hắn nghe rành rọt về chuyện trên đường về thành bị tập kích, mục đích đối phương nhằm vào Thành Bích phu nhân và việc đằng sau lão trạch Quý phủ phát hiện mấy xác chết kỳ lạ, Dương Hổ nghe xong đứng dậy đi lại quanh phòng, đi được vài vòng rồi ngừng lại nói:
- Đúng thật, nếu nói là để tạo phản, thì lý do đó mới có thể giải thích được. Tên Triển Chích này vốn là công tử Triển Thị gia, Triển Thị là đại tộc giàu có bậc nhất Lỗ quốc, một vị công tử thế gia, chẳng biết tại làm sao lại đi làm cường đạo, há chẳng khó hiểu?
Trước đây người ta thường bảo người này căm ghét thế tục mà bỏ đi, thà rằng làm một đại đạo khoái ý ân cừu(ý nói ở đây là hành động theo ý thích),chứ không chịu làm một công tử ăn sung mặc sướng, thế nhưng người này sau khi làm đại đạo, tung hoành giữa các nước, tất cả hành động đều có mục đích, vừa thông minh lại vừa cơ trí, lắm mưu nhiều kế, tuyệt đối không phải một mãng phu thích hô hào chém giết. Có lúc nghĩ đến, ta cũng cảm thấy hành vi của hắn hết sức cổ quái, thế nhưng người đời đều nói hắn là đại đạo, nghe quá nhiều rồi, ta cũng không đào sâu suy nghĩ tiếp về hắn nữa. Lúc này xem ra danh tiếng đại đạo của hắn quả nhiên không phải là giả, chỉ có điều mưu đồ quá nhiều thôi.
Dương Hổ hơi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt cười mà chẳng phải cười:
- Ai cũng không ngờ được, thứ hắn muốn cướp lại là chức vị quân hầu.
Trong mắt Dương Hổ lúc này lóe lên quang ảnh chớp động, Khánh Kỵ thấy trên mặt hắn tràn đầy khí thế quả cảm, bỗng cảm thấy thần vận trên mặt hắn không giống như kinh ngạc, cũng không giống như là cảnh giác, mà ngược lại...giống như là đang tán thưởng và thán phục Triển Chích vậy.
Dương Hổ ngẩng đầu lên tâm tư ung dung một hồi lâu, cũng không biết đang nghĩ gì, Anh Đào đứng ở ngoài cửa, cùng Khánh Kỵ đưa mắt nhìn nhau, Khánh Kỵ khẽ lắc đầu, rồi lại cười, rủ mi xuống điềm tĩnh uống nước.
Dương Hồ suy tư một lúc lâu, rồi bỗng nhiên quay lại nhìn Khánh Kỵ, có chút nhíu mày nói:
- Tất cả đều là phỏng đoán của hai ta, e khó có thể khiến Quý Tôn đại nhân tin tưởng được.
Khánh Kỵ gật đầu nói:
- Không sai, Dương Hổ đại nhân quá hiểu về Quý Tôn đại nhân, đó là điều khỏi phải bàn rồi. Mặc dù thời gian qua lại giữa Khánh Kỵ và Quý Tôn đại nhân ngắn ngủi, nhưng cũng hiểu được đôi chút về tâm tình của đại nhân, nếu như không có chứng cứ rõ ràng, Quý Tôn đại nhân e là khó có thể đưa ra quyết tâm xuất binh diệt trừ được.
Dương Hổ cười hơi chút cổ quái:
- Công tử sai rồi, cho dù là có chứng cứ sờ sờ, trừ phi Triển Chích giết tới Khúc Phụ, e rằng Quý Tôn đại nhân cũng sẽ không điều động đại quân tới tiêu diệt. Bởi vì... phân tranh trong Tam Hoàn lại nổi lên, trong triều đình ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn tâm trí mà xuất binh đây?
Khánh Kỵ kinh ngạc nói:
- Phân tranh trong Tam Hoàn lại nổi lên? Hổ huynh nói vậy là sao?
Ánh mắt Dương Hổ khẽ lay động, hồi lâu sau bỗng nở nụ cười, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn về phía Khánh Kỵ:
- Công tử, Dương Hổ coi ngài là bạn, chưa từng có chút lời giấu diếm, tại sao công tử lại coi Dương Hổ là kẻ dễ dàng khi dễ vậy?
Khánh Kỵ sững sờ:
- Hổ huynh nói vậy là có ý gì?
Dương Hổ không vui nói:
- Công tử với Thúc Tôn thế gia đã định sẵn hôn ước, Thúc Tôn Ngọc đã bố trí thợ thủ công đi Phí thành, vị hôn thê Thúc Tôn Diêu Quang của công tử cũng giả trang tới thăm công tử, chuyện Tam Hoàn tranh lập tân quân, lẽ nào công tử lại không hay biết gì?
Khánh Kỵ giật mình, Thúc Tôn Diêu Quang từng nói nàng cải trang rời khỏi Khúc Phụ, không hề lộ diện trước bất cứ ai trong thành, đáng nhẽ ra không ai biết được chuyện nàng đã rời Khúc Phụ mới phải, không ngờ tai mắt của Dương Hổ lại thạo tin đến vậy, biết được hướng đi của nàng, từ đó đoán định được dụng ý đi tới đây lần này của hắn.
Trong lòng Khánh Kỵ nội tâm lộn xộn, Dương Hổ đưa ánh mắt sáng quắc như dao cạo chằm chằm nhìn hắn, không hề chớp mắt lấy một cái, trên mặt lờ mờ hiện ra vẻ dữ tợn. Khánh Kỵ thở dài một tiếng, nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của hắn khi bị Khổng Khâu đùa giỡn, trong lòng đã có kế hoạch, vậy nên nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay kính lễ với hắn, ung dung nói:
- Hổ huynh thứ lỗi, quả thật Khánh Kỵ có chỗ còn giấu diếm Hổ huynh, ngài đoán không sai, Khánh Kỵ quả thật đã biết đôi chút về chuyện tranh đấu giữa Tam Hoàn, chỉ là khi Diêu Quang đến phân tranh nổi lên, hơn nữa Khánh Kỵ từ Khúc Phụ đi thẳng tới đây luôn, chưa kịp ghé qua nơi nào hết, nơi đầu tiên chính là phủ đệ của Hổ huynh, để biết được cặn kẽ sự tình, không biết hiện tại kết quả đến đâu rồi. Khánh Kỵ đến Khúc Phụ, chủ yếu là vì Triển Chích, điều này là sự thật!
Dương Hổ chăm chú nhìn nhất cử nhất động và thần sắc thay đổi của hắn, một hồi lâu sau đột nhiên cười ha hả, Khánh Kỵ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, những lời khẩn khoản kia đã thành công.
- Công tử mời ngồi, kỳ thực thì ai cũng đều có mưu cầu riêng, Dương Hổ đâu dám muốn bí mật gì của công tử cũng đều phải nói hết ra cho Dương Hổ đâu, chỉ có điều không cam lòng bị lừa dối thôi. Công tử đã biết việc tranh lập tân quân, vậy có kiến ý gì đối với chuyện này?
Khánh Kỵ cau mày nói:
- Hổ huynh, lần này Khánh Kỵ tới Khúc Phụ, quả thực là vì chuyện của Triển Chích, chứ không phải xuất đầu cho nhà Thúc Tôn Thị.
Hắn cười lạnh lùng, cố ra vẻ khinh thường nói:
- Hảo nam chí tại thiên hạ, nữ nhân... nơi đâu mà không có? Vả lại, Thúc Tôn Ngọc cũng chưa chắc thật lòng với bản công tử, việc gì ta phải xuất đầu cho hắn. Lần trở về này, ta không dẫn theo Thúc Tôn Diêu Quang về, chính là để thuận tiện bàn bạc với Hổ huynh.
Lời nói này của Khánh Kỵ trong thật có giả, trong giả có thật. Dương Hổ chí ít cũng tin bảy tám phần, bởi vì hắn sớm đã bố trí người theo dõi mọi động tĩnh của Thúc Tôn thế gia và Mạnh Tôn thế gia rồi, nếu Khánh Kỵ đi gặp Thúc Tôn Ngọc trước, chắc chắn không vượt qua tai mắt của hắn, cho nên việc Khánh Kỵ đi thẳng tới đây là lời nói thật, vì vậy, những lời bộc bạch này của hắn nghe rất lọt tai, nội tâm Dương Hổ thư thái hơn, niềm nở cười nói:
- Khánh Kỵ công tử là hào kiệt đương thời, lời của công tử đương nhiên ta phải tin rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười, lại nói:
- Có điều, về chuyện Tam Hoàn tranh lập tân quân có quan hệ mật thiết tới Triển Chích, tân quân chưa được lập, vậy cũng có nghĩa là không có ai có thể khiến Tam Hoàn xuất binh, kìm hãm Triển Chích, vì vậy Khánh Kỵ vô cùng quan tâm tới chuyện lập tân quân, dụng tâm này quả không dám giấu gì Hổ huynh.
Dương Hổ nghe thấy vậy khoát tay lia lịa cười nói:
- Ha ha, Khánh Kỵ công tử, nếu công tử muốn hiểu rõ về động tĩnh hiện tại ở Khúc Phụ, Dương Hổ có thể giải thích rõ ràng cho công tử, nhưng nếu công tử muốn Dương Hổ trợ giúp, vậy thì không được đâu. Công tử có điều còn không biết, hiện tại cho dù là lập Cơ Loan hay Cơ Tống thì tranh cãi giữa các đại phu trong triều cũng không thể chấm dứt được. Hắc, Quý Thị đại nhân nhà ta luôn giả bệnh ở nhà không lên triều, Thúc Tôn Ngọc cũng rất quái gở, bắt chước không xuất đầu(ra mặt),chỉ để một đám thân tín làm loạn trên triều, đó đều là những kẻ đầy tớ không đáng đếm xỉa tới, lật đổ kẻ nào cũng chẳng hại ai, nhưng phàm là những nhân vật có ảnh hưởng lớn, hiện tại đều âm thầm nhìn tình thế. Công tử bảo Dương Hổ bước chân vào một chuyện phức tạp, lại chẳng liên can gì tới ta ư? Không được không được đâu!
Khánh Kỵ kinh ngạc nói:
- Việc này không liên can tới ngài? Hổ huynh tại sao lại nghĩ vậy?
Dương Hổ trợn mắt trắng dã nói:
- Liên quan quái gì tới ta nào?
Khánh Kỵ nói:
- Chuyện lập tân quân là đại sự cỡ nào, là đại công cỡ nào? Hổ huynh tài cán xuất chúng, là rường cột nước nhà, hiện tại mang danh Quý Thị gia nô, kỳ thực đã là tể tướng Lỗ quốc, tại sao không tiến lên một bước, phong tước giành ấp? Với thân phận gia nô hiện tại, cho dù có bản lĩnh lớn lao đến mấy, cũng khó thoát khỏi thân phận gia nô này. Thế nhưng nếu như trên Quý Thị đại nhân có quốc quân, việc lập tân quân có một phần công lao của Hổ huynh, vậy thì còn cần đến lập quân công mới được phong tước sao? Nếu quốc quân muốn dùng ngài, chỉ cần ban cho ngài thân phận nhân sỹ, thì sẽ có thể thoát khỏi thân phận nô tịch rồi. Lúc này chủ của ngài không còn là gia chủ, mà là quốc quân. Ngài cũng không còn là gia nô, mà là quốc thần, chí ít có thể phong làm đại phu, đó chẳng phải là mong ước cả đời của Hổ huynh sao? Giờ đây cơ hội ở ngay trước mắt, tại sao Hổ huynh lại nói không có can hệ gì được?
Dương Hổ nghe vậy thì biến đổi sắc mặt, hai mắt đảo loạn liên tục, thần sắc âm tình bất định, một lúc sau đó, hắn bỗng nhiên khóe mắt khẽ nheo nheo, liếc nhìn Khánh Kỵ nói:
- Công tử lại gạt ta.
Khánh Kỵ hiện ra một sắc mặt không khác là mấy so với Thành Bích phu nhân lúc bàn chuyện làm ăn, cười gian giảo nói:
- Không phải không có khả năng đó, cơ hội rất lớn, chẳng phải vậy sao?
Dương Hổ lại một phen suy nghĩ, trầm ngâm lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tại sao ta biết rõ là động cơ của ngươi không trong sạch, thế nhưng vẫn muốn được mắc mưu của ngươi nhỉ?
Khánh Kỵ nhịn không nổi cười nói:
- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cái lợi trước mắt, không thể không làm a!
- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cái lợi trước mắt, không thể không làm!
Dương Hổ nhắc lại câu nói đó, lộ vẻ tán đồng nói:
- Có lý bỏ mẹ đi được! Công tử cứ nói rõ ra đi, ngươi có bao nhiêu toan tính, ngươi có mấy phần ăn chắc.
Nói đến đây, hắn cũng lộ ra một nụ cười giống hệt gian thương:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]