Sau khi Trịnh Bình trở về, Vân Nhạn Hồi cũng báo cho nàng một tiếng rằng mình đã mua một con gấu trúc, nhưng lại không dám nói đã chi bao nhiều tiền để mua. Trịnh Bình phỏng chừng đã cho rằng giá của gấu trúc cũng như những con chó con mèo khác, còn vui tươi hớn hở mà xoa nắn trong chốc lát, còn kêu cậu xây cho Bối Bối một cái tổ.
Cái này Vân Nhạn Hồi vốn cũng đang nghĩ tới, cậu đi tìm mấy cái tăng nhân trong chùa Đại Tướng Quốc tới hỗ trợ, cậu còn kêu những người này là sư huynh-- cũng khó trách luôn có người cho rằng cậu là tăng nhân dự bị.
Bọn họ đem một khu rừng trúc gần nhà rào lại, ngắn cách Bối Bối cùng gà tách ra.
Bởi vì Vân Nhạn Hồi cường điệu Bối Bối có khả năng sẽ leo lên, cho nên đỉnh chóp còn được chăm chút bố trí một chút. Bởi vì Bối Bối hiện tại còn nhỏ, thân thể lại không tốt cho lắm, Vân Nhạn Hồi cũng không dám nuôi thả.
Bên trong còn dùng vài khúc gỗ làm thành một cái nhà ở, có thể che mưa chắn gió, trải thêm rơm rạ cùng vụn gỗ giữ ấm.
Kể từ đó, Vân Nhạn Hồi chỉ cần đứng ở ban công liền có thể nhìn thấy động tĩnh của Bối Bối, cho ăn cũng rất dễ dàng. Nhìn Bối Bối ở mảnh địa bàn kia cọ tới cọ đi, Vân Nhạn Hồi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Một vị sư huynh tới đây hỗ trợ nói: “Nhạn ca nhi, đợi nó trưởng thành sẽ cho ta ăn tay gấu nướng sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tong-tieu-lai/3484624/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.