Ánh sáng sớm mai xuyên qua tán lá trúc rọi vào trong nhà, quang ảnh loang lổ, tiếng phách gỗ cách đó không xa vang lên tám lần.
Vân Nhạn Hồi xoay người ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt. Ngồi ngốc một hồi mới bò dậy, nhìn Tiểu Bảo bên cạnh đã ngủ thành hình chữ X, liền tự mình mặc quần áo, đi vào phòng bếp nấu ăn.
Lúc này đã là năm thứ năm Vân Nhạn Hồi xuyên qua, tuổi của cơ thể này đã gần 8 tuổi.
Trịnh Bình sớm đã đi qua bên kia từ sớm.
Vân Nhạn Hồi làm ba chén mì, trong canh có trứng cùng vài miếng rau dưa, bưng vào trong phòng, lúc này mới gõ cửa phòng Song Nghi, nghe được Song Nghi lên tiếng trả lời mới về phòng của mình, đem Tiểu Bảo đẩy tỉnh, cũng giúp bé đem quần áo mặc vào.
Tiểu Bảo quần áo đều mặc xong rồi, người lại còn chưa tỉnh, treo ở trên người Vân Nhạn Hồi được cậu bưng ra ngoài.
Ba người đứng thành hàng trước lu nước rửa mặt, lại lên bàn ăn ngồi ăn mì.
Song Nghi ăn hai ngụm, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Vân Nhạn Hồi: “Nhạn ca nhi, áo khoác của ta hôm qua bị rách rồi, đệ giúp ta may lại đươc không?”
“.. Ngươi kiềm chế chút đi, quần áo may đi may lại nhiều lần còn có thể đẹp sao?” Vân Nhạn Hồi bất đắc dĩ trả lời.
Song Nghi đỏ mặt đáp ứng.
Vân Nhạn Hồi khóc không ra nước mắt, tiểu loli e lệ ngoan ngoãn những năm đó đi đâu rồi.. Không đúng, ngượng ngùng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tong-tieu-lai/3484622/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.