Chương trước
Chương sau
Ánh sáng sớm mai xuyên qua tán lá trúc rọi vào trong nhà, quang ảnh loang lổ, tiếng phách gỗ cách đó không xa vang lên tám lần.

Vân Nhạn Hồi xoay người ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt. Ngồi ngốc một hồi mới bò dậy, nhìn Tiểu Bảo bên cạnh đã ngủ thành hình chữ X, liền tự mình mặc quần áo, đi vào phòng bếp nấu ăn.

Lúc này đã là năm thứ năm Vân Nhạn Hồi xuyên qua, tuổi của cơ thể này đã gần 8 tuổi.

Trịnh Bình sớm đã đi qua bên kia từ sớm.

Vân Nhạn Hồi làm ba chén mì, trong canh có trứng cùng vài miếng rau dưa, bưng vào trong phòng, lúc này mới gõ cửa phòng Song Nghi, nghe được Song Nghi lên tiếng trả lời mới về phòng của mình, đem Tiểu Bảo đẩy tỉnh, cũng giúp bé đem quần áo mặc vào.

Tiểu Bảo quần áo đều mặc xong rồi, người lại còn chưa tỉnh, treo ở trên người Vân Nhạn Hồi được cậu bưng ra ngoài.

Ba người đứng thành hàng trước lu nước rửa mặt, lại lên bàn ăn ngồi ăn mì.

Song Nghi ăn hai ngụm, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Vân Nhạn Hồi: “Nhạn ca nhi, áo khoác của ta hôm qua bị rách rồi, đệ giúp ta may lại đươc không?”

“.. Ngươi kiềm chế chút đi, quần áo may đi may lại nhiều lần còn có thể đẹp sao?” Vân Nhạn Hồi bất đắc dĩ trả lời.

Song Nghi đỏ mặt đáp ứng.

Vân Nhạn Hồi khóc không ra nước mắt, tiểu loli e lệ ngoan ngoãn những năm đó đi đâu rồi.. Không đúng, ngượng ngùng thì vẫn ngượng ngùng, thế nhưng lại lòi ra vài điểm không đúng a. Mấy năm nay, Trịnh Bình cũng sẽ làm mấy bộ đồ mới, nhưng việc khâu khâu vá vá cơ bản đều là Vân Nhạn Hồi tới làm.

Bởi vì theo số ngày Song Nghi học tập dệt gấm, thêu thùa nhiều lên, mọi người cũng phát hiện Song Nghi căn bản không có cái thiên phú này, cho dù không thể thêu thùa cùng dệt gấm thì cũng thôi đi, mặc dù chỉ là may vá đơn giản bé cũng làm đến đặc biệt khó coi, bao gồm cả nấu cơm cũng thực ngu ngốc.

Bé cứ như bị đầu thai ngược vậy, đối với giơ đao múa kiếm lại đặc biệt am hiểu, cả ngày đi theo võ tăng trong chùa học tập.

Vân Nhạn Hồi đành phải tự mình ra trận, chia sẻ một bộ phận việc nhà này, không có biện pháp, muốn cho Song Nghi tới hỗ trợ may vá, nấu cơm, bọn họ ai đều không yên tâm.

Ăn xong bữa sáng sau, Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo cùng nhau rửa chén.

Song Nghi liền đi cho gà ăn.

Bọn họ đem một đoạn rừng trúc trước cửa quây lại, ở bên trong dưỡng gà, cái này là do Vân Nhạn Hồi nghĩ ra, cho ăn bán ra cũng do họ tự mình phụ trách, kiếm tiền cũng giữ lại cho mình làm tiêu vặt.

Song Nghi dùng cây gậy trúc múc thức ăn chăn nuôi cho gà ăn, mấy con gà này đều đã quen việc vùng vẫy cánh để ăn được thức ăn. Kể từ đó, mỗi ngày đều vận động như vậy, ăn sâu trúc trong rừng, thịt của mấy con gà thả vườn này sẽ đặc biệt ăn ngon.

Chỉ là cho mấy con gà ăn mà thôi, Song Nghi còn không an phận mà dùng cây gậy trúc chọn tới chọc đi, cứ như đang dùng thương đánh nhau, thật là lúc nào cũng đều không quên luyện công.



Bên kia Vân Nhạn Hồi cùng Tiểu Bảo rửa xong bát, liền cầm giấy và bút đi luyện chữ.

Năm đó Vân Nhạn Hồi được Trịnh Bình dạy vỡ lòng, sau này Trịnh Bình cũng tiêu tiền đem cậu đến chỗ phu tử đọc sách, chính là Vân Nhạn Hồi học được một năm, lại hiểu rõ được con đường thi cử sau này liền hoàn toàn không nghĩ đi con đường này.

Vân Nhạn Hồi vốn dĩ nghĩ là có cái công danh, tránh thuế linh tinh đều tốt một chút, kết quả cậu phát hiện, mình trước kia đọc sách nhiều năm như vậy, thành tích cũng đều không tệ lắm, nhưng học ở cổ đại liền quả thực muốn hoài nghi nhân sinh, quá khó khăn!

Đọc sách đã khó, khảo công danh càng khó, nói không chừng bỏ ra vài chục năm đều thi không đậu, Vân Nhạn Hồi cảm thấy đối với văn thư cổ đại mình thật sự không có biện pháp, mình thật sự kém hơn người cổ đại khắc khổ nhiều

Vì thế, Vân Nhạn Hồi yêu cầu thôi học, phu tử cùng nương cậu đều thực kinh ngạc, bởi vì Vân Nhạn Hồi là đứa nhỏ có tiến bộ nhanh nhất trong đám học sinh cùng tuổi.

Thế nhưng phải biết đây là bởi vì Vân Nhạn Hồi là người trưởng thành, so sánh cùng tiểu hài tử đương nhiên lợi hại hơn, thế nhưng cậu cũng hiểu rõ những gì mình phải đối mặt trong tương lai.

Vân Nhạn Hồi nghĩ như này, lấy tư duy, cùng tam quan đã định hình của cậu, liền tính tiêu phí thật nhiều thời gian, miễn cưỡng thi ra cái công danh, có ích lợi gì? Có thể so sánh với người khác được sao? Đây chính là Tống triều a thân, Đường thơ Tống từ, trong lịch sử hai cái triều đại Đường Tống tuyệt đối không thiếu tài tử!

Khắp nơi đều là thi sĩ, tài tử nhiều như cẩu.

Nói nữa, xuyên qua một ngàn năm, chẳng lẽ liền vì đọc sách? Vẫn là sống tự tại một chút đi!

Để có thể thôi học thành công, Vân Nhạn Hồi cũng bỏ ra thật nhiều thời gian để thuyết phục Trịnh Bình, may mắn Trịnh Bình đối với công danh gì đó cũng không có chấp niệm, nàng thậm chí cảm thấy Vân Nhạn Hồi có thể là kế thừa yêu thích của vong phu, càng có hứng thú với kinh thương hơn.

Hơn nữa sau khi Vân Nhạn Hồi thôi học trở về vẫn là sẽtự mình mua sách về đọc, chỉ là đều mua một chút sách mình có hứng thú, sách chính thống, thế nhưng cũng không có áp lực gì.

Lúc sau Tiểu Bảo tới tuổi rồi, cũng là do Trịnh Bình vỡ lòng, sau đó Vân Nhạn Hồi mang theo cùng nhau đọc sách biết chữ.

Tiểu Bảo cũng đi nơi của phụ tử Vân Nhạn Hồi năm đó đọc sách, thế nhưng lại kiên trì lâu một chút hơnVân Nhạn Hồi, hai năm, sau đó cũng không chịu đọc, trở về cùng Vân Nhạn Hồi cùng nhau tự học.

Trịnh Bình cũng hỏi qua, Tiểu Bảo cũng không phải thích kinh thương linh tinh, bởi vì mấy năm nay có qua lại khá gần với Liễu Nhiên, nhóc muốn xin Liễu Nhiên dạy học tập y thuật. Vì thế hiện tại thường xuyên đi nơi đó học y.

Vân Nhạn Hồi vô cùng tán đồng Tiểu Bảo, thôi học không phải đại biểu sẽ không học tập, tương phản, trên đường học tập y thuật của nhóc, sẽ vì con đường sau này mà học thêm càng nhiều thứ.

Vân Nhạn Hồi luyện xong chữ, kêu Tiểu Bảo tự mình tiếp tục luyện, cầm một cái tiểu tay nải ra cửa.

* * *

Hôm nay vừa lúc ngày mười lăm, lại là một ngày hội chùa của vạn họ tại chùa Đại Tướng Quốc.

Vân Nhạn Hồi dọc theo đường đi cùng nhìn thấy tăng nhân, chào hỏi với mấy thương nhân có quen biết, quen cửa quen nẻo mà đi loanh quanh trong chùa, đã ở mấy năm, nơi này đã rất quen thuộc với cậu, cậu cũng rất quen thuộc nơi này.

Vài tăng nhân nhìn thấy Vân Nhạn Hồi, mấy người tương đối thân với cậu ngoài cháo hỏi mấy câu còn sẽ nửa thật nửa giả mà khai câu vui đùa: “Nhạn ca nhi, khi nào quy y a?”



Người trong chùa Đại Tướng Quốc đều biết, đây là một tiểu đệ tử mà thiên sư Liễu Nhiên luôn yêu mến, vẫn luôn ở đau khổ “Theo đuổi”, đều coi cậu như người một nhà rồi.

Vân Nhạn Hồi chỉ có thể yên lặng che mặt, mấy năm nay, nếu không phải do cậu kiên định, mọi người đều muốn đem cậu coi như một tiểu hòa thượng được không? Cứ như vậy, thật nhiều người đều đã nghĩ cậu là hòa thượng dự bị rồi.

Tới cửa trước, ánh mắt Vân Nhạn Hồi ở trong đám người tuần tra, liền tìm được mục tiêu của mình, một cái thương nhân người hồ.

Cái thương nhân người hồ là nửa tháng trước tới nơi này, bày quán nửa tháng, hàng hóa mang đến đều sắp bán xong rồi, nói cách khác, hắn sắp đường về. Trước khi trở về còn sẽ bán sỉ một ít hàng hóa Trung Nguyên.

Vân Nhạn Hồi đứng ở trước sạp của hắn, thương nhân người hồ dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm hỏi: “Tiểu lang quân, muốn cái gì?”

“Ta cái gì cũng không cần, ta muốn hỏi lão bản ngài một chút, ngài có hứng thú với lụa hay không?” Vân Nhạn Hồi nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt thương nhân người Hồ lập loè một chút, tơ lụa, năm gần đây ở Biện Lương giá cả là càng ngày càng cao, đặc biệt là tác phẩm ưu tú, càng không cần nói đến trong nước của hắn, những sản phẩm thêu cùng tợ lụa tinh xào đến từ Biện Lương vô cùng được hoan nghênh, thường thường có thể bán ra giá cao.

Nhưng đối với món ngon tơ lụa này, bởi vì cực phí công phu, cho nên mặc dù ở Biện Lương cũng thập phần hút hàng, chỉ cung ứng cho người một nhà cũng đã không đủ.

Vân Nhạn Hồi đem tay nải mở ra một ít, để cho thương nhân Hồ này nhìn một chút.

Hồ thương đôi mắt lập tức sáng, kích động mà vươn ra ngón tay, “Bán cho ta!”

* * *

Vân Nhạn Hồi đếm tiền bạc một chút, nhét vào trong lòng ngực.

Mấy năm nay, Trịnh Bình rất chăm chỉ ở công tác chính thước, cũng sẽ chậm rãi làm một ít tơ lụa, tiến độ tương đối chậm, nhưng một năm cũng sẽ có được một tác phẩm, đủ để trợ cấp tiền thuê nhà cùng sinh hoạt hằng ngày ở chùa Đại Tướng Quốc, còn có tiết kiệm được chút ít nhưng để dánh lại.

Bởi vì bị nhà mẹ đẻ phong tỏa, ở Biện Lương là bán không được, liền suy nghĩ một chút biện pháp, trộm bán cho Hồ thương sắp phải rời khỏi Biện Lương, hơn nữa còn chào hàng như vậy, sạp đều không thuê, miễn cho bị phát hiện đang làm cái sinh ý này.

Vân Nhạn Hồi bình tĩnh tự nhiên mà ôm tiền dạo một vòng ở hội chùa, không phải do cậu tín nhiệm nhân phẩm con người ở thời đại này, mà là mấy năm nay cậu đều ở nơi này chui tới chui lui, lấy kinh nghiệm nhiều năm của cậu ở thế giới kia, đã am hiểu sâu như thế nào cùng người khác kết giao.

Vị lão sư trước kia dạy học cho Vân Nhạn Hồi đã từng làm công tác trong phòng quan hệ với dân chúng phục vụ cho hoàng thành, việc mà ngày thường làm nhiều nhất chính là ở lúc có án kiện, ở thời gian ngắn nhất làm quen với những nơi trước đây chưa từng quen biết, sau đó triển khai công tác.

Vân Nhạn Hồi ở trên người hắn học được không ít đồ vật. Hơn nữa Vân Nhạn Hồi hiện tại tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại luôn theo sau Liễu Nhiên, ở chỗ này thực dễ dàng lấy được lòng tin của người khác. Có thể nói, mặc dù có người ngoại lai không hiểu chuyện trộm tiền, cũng phải nhổ ra trước khi bước ra khỏi chùa Đại Tướng Quốc.

Vân Nhạn Hồi đi đến cửa lớn thứ ba: “Sủng vật thị trường”, thoáng nhìn động vật trong lồng sắt một cái, lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới lau lau đôi mắt xác định chính mình không nhìn lầm.

Cậu bước vài bước đến trước lồng sắt, nhìn một đám lông trắng đen giao nhau, trợn mắt há hốc mồm, “Này, này không phải..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.