“Đỗ Tiểu Vỹ, cậu nhỏ giọng chút cho tớ, ngày mai Đại Vi còn phải đi làm!” Liễu My liều mạng bịt miệng cô lại, vừa rồi anh đi đón Đỗ Tiểu Vỹ về, lập tức ra phòng khách ngủ, nhường phòng lại cho hai người bọn họ. Liễu My quan tâm chồng, bóp cổ, bịt miệng Đỗ Tiểu Vỹ lại, mãi đến khi cô trợn mắt, mãnh liệt gật đầu mới chịu buông ra. "Oái, khụ khụ khụ! Cậu thật là độc ác, thật là vô nhân tính, cậu muốn bóp chết tớ!" Cô ôm cổ thở hổn hển! "Khiến cậu thất vọng quá rồi, không phải anh nhà cậu gọi tới, là hàng xóm cũ của chúng ta. Lạ ghê, muộn thế này rồi mà còn gọi, chẳng lẽ nhà chúng ta bị ngập rồi?" Liễu My vội vàng trả lời điện thoại, vừa alo một tiếng, giọng nói vịt đực ồm ồm độc nhất vô nhị của bà cô hàng xóm vang lên bên tai cô ấy. "Tôi bảo này, Liễu My, Đỗ Tiểu Vỹ có ở nhà hay không vậy? Ở nhà thì mau ra mở cửa đi. Tôi sắp bị làm ồn đến điên lên rồi. Nửa đêm rồi mà còn có một người đàn ông đến nhấn chuông cửa nhà mấy người liên tục! Khiến chúng tôi không tài nào ngủ yên!" Đỗ Tiểu Vỹ nằm bên cạnh lắng nghe, không cần đoán cũng biết là do ai làm. “Rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi sẽ gọi điện bảo anh ấy đi ngay!” Đỗ Tiểu Vỹ giật lấy điện thoại, nói. Cô không ngờ là anh lại tìm ra được chỗ bọn họ ở trước kia, cái tên Diệp Vinh Thiên này hại cô mất mặt đến tận cửa nhà rồi. “Liễu My, cậu gọi điện bảo anh ấy đi!” Cô lại nhét điện thoại cho Liễu My. "Mắc gì tớ phải gọi, lúc nãy cậu bảo cậu tự gọi mà." “Liễu My tuyệt vời nhất nhân gian, cậu gọi đi mà, cùng lắm thì tớ làm hết việc nhà với việc vặt cho cậu, được không?” Buồn thật sự, đi tới đâu cũng không thoát được cái số làm người hầu! "Thế nghe còn được, điện thoại số mấy?" Liễu My bấm số, Đỗ Tiểu Vỹ căng thẳng nhìn cô. "Xin chào, là anh Diệp đúng không?" "Tôi là bạn của Đỗ Tiểu Vỹ, Liễu My!" “À, không, không phải, Tiểu Vỹ không có ở chỗ tôi!” Liễu My cố tình lo lắng hỏi ngược lại anh “Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Vỹ sao?” "Là như thế này, vừa rồi hàng xóm có gọi điện thoại cho tôi, anh làm ảnh hưởng đến bọn họ, phiền anh..." Loading... "Được rồi, nếu có tin tức gì của cậu ấy thì tôi sẽ nói cho anh biết, tạm biệt!" “Anh ấy nói gì?” Cô đưa mặt lại gần, nóng vội hỏi. "Nếu như cậu nóng lòng muốn biết anh ấy nói gì đến thế thì cậu mau về đi, còn tra tấn anh ấy làm gì?" "Tớ tra tấn anh ấy? Lúc anh ấy tra tấn tớ thì sao cậu không nói! Sao cậu cứ nói cho anh ấy thế, tớ mới là bạn tốt của cậu đây này!" "Anh ấy hỏi cậu có đến tìm tớ không, tớ nói không có, anh ấy bảo nếu có tin tức gì của cậu thì báo ngay cho anh ấy, tớ đồng ý, vậy thôi, toàn là nói về cậu, trong lòng của anh ấy chỉ toàn là cậu, cậu còn muốn thế nào nữa?” Liễu My mặc lệ cô, bỏ đi ngủ. Chủ nhật, Liễu My nghỉ ngơi ở nhà, Lý Đại Vi đi làm thêm giờ. Đỗ Tiểu Vỹ ở lại nhà bọn họ, làm khổ đôi vợ chồng mới cưới. “Đỗ Tiểu Vỹ, cậu định khi nào thì về?” Liễu My hỏi cô. "Ây da, cậu đừng nóng vội thế chứ, mai tớ đi ngay." "Thật à, cậu chuẩn bị về?" “Ai bảo tớ muốn về?” Cô trừng mắt. “Vậy thì cậu muốn đi đâu vậy?” Liễu My ngạc nhiên. "Tớ đã tìm được việc làm. Liễu My, tớ ở nhà cũ của cậu thêm vài ngày, được không vậy?" Cô cũng biết, bây giờ khác ngày xưa, cô ở đây không tiện, hôm nay, lúc đi ra ngoài, cô nhìn thấy một thông báo tuyển dụng, cô ứng tuyển luôn, không nghĩ gì nhiều. “Bảo sao cả ngày nay không thấy mặt mũi cậu đâu, nhưng còn Diệp Vinh Thiên nhà cậu thì sao đây?” Liễu My không hiểu được cô đang nghĩ gì. “Mặc kệ anh ấy, cùng lắm thì cứ để anh ấy đi tìm tiếp, không có tớ thì anh ấy cũng không chết đói được!” Cô nghẹn họng. “Tiện thể, nếu như anh ấy lại gọi điện cho cậu, thì cậu nhớ đánh lạc hướng anh ấy giúp tớ nhé, để tớ còn về lấy hành lý.” Điện thoại đã bị anh gọi đến hết cả pin, cô muốn về lấy dây sạc, còn muốn lấy quần áo để thay. “Cậu phải làm đến mức đó sao!” Liễu My nghĩ hai người bọn họ cùng lắm là cãi nhau sương sương, vài ngày là lại hòa, sao bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng vậy. "Liễu My, tớ nghĩ thông suốt rồi. Chênh lệch giữa chúng tớ quá lớn. Hai người muốn ở bên nhau thì phải cân bằng. Chúng tớ không có cái cân bằng đấy, tớ nghĩ là nên bình tĩnh lại một chút rồi hẵng tính, có khi, một thời gian ngắn nữa, chúng tớ sẽ quên nhau thôi! Bây giờ mà còn khổ sở dây dưa, sau này sẽ đau đến cắt da cắt thịt.” Cô yếu ớt nói. "Cậu nhìn đi, tật xấu của cậu lại tái phát rồi. Chỉ cần anh ấy yêu cậu, cậu cũng yêu anh ấy, vậy là hai người có thể ở bên nhau rồi. Chuyện đơn giản như thế mà cũng bị cậu làm phức tạp hóa cả lên!" Cô ấy cho rằng tình yêu cứ thật đơn giản là tốt rồi! Ding dong! Ding dong! Tiếng chuông cửa vang lên! Đỗ Tiểu Vỹ lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, trốn đông trốn tây. Liễu My mở cửa, khiếp sợ. Xem ra Đỗ Tiểu Vỹ đi trốn là đúng rồi, anh ấy thật sự đã tìm được đến đây! Thoáng sửng sốt, Liễu My lập tức nở nụ cười. "Anh Diệp, mời vào." Liễu My có hơi sợ là mình sẽ không lấp liếm được con mắt của Diệp Vinh Thiên, anh biết Đỗ Tiểu Vỹ chắc chắn đã đến đây. “Cô Liễu, đi thẳng vào vấn đề nha, tôi muốn biết Đỗ Tiểu Vỹ đang ở đâu?” Anh gọi điện cho cô, cô không nghe máy, anh đã tìm hết tất cả những nơi cô có thể đến, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, ví tiền của cô đều để hết ở nhà. Trong khi bạn thân nhất của cô biết chuyện cô mất tích mà lại không lo lắng gì, vì vậy, anh kết luận rằng chắc chắn Đỗ Tiểu Vy phải ở chỗ của cô ấy, hoặc là cô ấy đã giúp cô trốn ở đâu đó khác, bây giờ muốn biết cô ở đâu, chỉ cần đến hỏi cô ấy là được.” “Được thôi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, cậu ấy đang ở đâu đây?” Liễu My vui vẻ nói. Mấy lời nảy đã khiến Đỗ Tiểu Vỹ đang trốn trong nhà nghe lén nóng cả ruột, không phải chứ, còn chưa nói được hai câu mà cậu ấy đã khai mình ra rồi sao? “Cô ấy ở đâu?” Diệp Vinh Thiên kích động đứng lên. “Cậu ấy đi Paris rồi!” Liễu My nói, không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu thôi. “Paris?” Người trong phòng lẫn người ngoài phòng đều đồng thanh lặp lại. "Đúng vậy! Cậu ấy luôn muốn đến Paris, bây giờ có thời gian nên cậu ấy quyết định đi luôn!" Liễu My nói, mặt mũi tỉnh rụi. “Cô ấy lấy đâu ra tiền để đi Paris?” Anh từng nghe Đỗ Tiểu Vỹ nói muốn đi Paris, cũng tin nhiều ít. "Chuyện đó thì làm sao tôi biết được? Chắc là do có người sẵn sàng đi cùng cậu ấy?" Liễu My bắt đầu lảm nhảm. Nhưng Diệp Vinh Thiên nghe thế thì không vui chút nào. Ai chứ? Chẳng lẽ là cái tay công tử bột kia? “Ý cô là cô ấy đi với Trình Tuấn?” Anh nghiêm mặt. “Tôi cũng có biết đâu.” Cô ấy thực sự không biết. “Đi lúc nào?” Anh truy hỏi. “Hôm nay!” Tiếp tục nói nhảm, dù sao Đỗ Tiểu Vỹ cũng bảo cô ấy đánh lạc hướng anh, lạc đến cỡ này chắc cũng đủ xa rồi. "Hôm nay?" “Đúng vậy, chuyến bay sáng nay.” Liễu My còn chưa nói hết lời, người đàn ông kia đã nóng mông chạy mất rồi. “Xong, cậu ra được rồi!” Liễu My hét vào trong. “Sao cậu lại phóng tớ đến Paris luôn rồi?” Cô bước ra, ngó dáo dác. “Thì cậu bảo tớ đánh lạc hướng anh ấy mà, giờ lại thấy lạc xa quá rồi hả?” Hai cô nàng đi tới cửa sổ, nhìn xuống lầu, thấy Diệp Vinh Thiên vội vàng lên xe, phóng đi. “Cậu nhìn xem, anh ấy vội vã như thế, chắc chắn là đến sân bay tìm cậu, người ta tốt với cậu đến vậy, cậu còn đứng đây lấp lửng cái gì nữa?” Liễu My lại bất bình thay cho Diệp Vinh Thiên. “Đúng vậy, tớ không tốt với anh ấy, nhưng vừa rồi là ai đã giúp tớ lừa anh ấy đến Paris?” Đỗ Tiểu Vỹ đẩy Liễu My. “Ha ha! Không phải cậu nói muốn về lấy hành lý sao? Bây giờ cơ hội đến rồi, còn không mau đi đi!" Liễu My đẩy cô ra cửa. Thật ra cô ấy cũng muốn nhìn xem Diệp Vinh Thiên thật lòng với Đổ Tiểu Vy đến cỡ nào, giờ đã kiểm tra xong, lại cảm thấy Diệp Vinh Thiên thật đáng thương, vì một đứa đáng ghét như Đỗ Tiểu Vỹ mà hồn vía đảo điên, đầu óc choáng váng! Cô ấy cảm thấy không đáng thay cho anh! Đỗ tiểu Vy đang trên đường đến nhà Diệp Vinh Thiên, than thở: "Thật là, chọn cái chỗ gì không biết, cách trạm xe buýt xa quá, nắng cháy hết cả người!" Phía trước, cách đó không xa, một cặp vợ chồng già vừa lấy hành lý, xuống taxi, Đỗ Tiểu Vỹ vừa thấy thế thì đầu óc mụ mị, nhất định là tay tài xế taxi này chặt chém khách, chở người ta đến cái nơi khỉ ho cò gáy, quỷ không biết, người không hay này, đúng là khinh người quá đáng, đến ông bà già mà cũng bắt nạt, quá thể quá đáng, cô hùng hổ xông lên. “Chú ơi, dì ơi, hai người định đi đến chỗ nào vậy?” Cô nhìn hai vị khách lớn tuổi đang cầm một tờ giấy, nhìn trái nhìn phải. "Ồ! Cô ơi, cho hỏi, đây có phải là đường Tổng Phủ không?" Hai vị khách lớn tuổi rất vui khi thấy có người nhiệt tình. Cũng tại thằng con trai ăn không ngồi rồi tự dưng dọn nhà ra ở riêng, mà chỗ này bọn họ cũng chưa đến bao giờ, mấy năm rồi không về nước, mọi thứ thay đổi nhiều quá. "Đường Tổng Phủ ở ngay phía trước, còn một đoạn nữa mới đến. Bác tài này cũng thật là, không chở hai người đến tận nơi, không có trách nhiệm gì hết, lừa gạt khách hàng, hai người nên gọi lên tổng đài để khiếu nại!" Đỗ Tiểu Vỹ vô cùng phẫn nộ “Tình cờ cháu cũng đi đến đường Tổng Phủ để cháu dẫn hai người đến đó.” Cô xách giúp một cái vali, bước phía trước. “Thật sự cảm ơn cô nhiều, không ngờ lớp trẻ bây giờ lại nhiệt tình như vậy, quá hiếm!” Hai vị khách lớn tuổi rất cảm động. "Không có chi, dù sao cháu cũng tiện đường mà! Nhân tiện, chú, dì, hình như hai người từ nơi khác đến, đúng không ạ?" "Đúng vậy, chúng tôi ở nước ngoài. Đợt này, con trai chúng tôi định kết hôn, nên chúng tôi lập tức quay về!" Bác gái thấy cô bé này rất dễ thương, rất có hảo cảm với cô. Nên hàn huyên với cô. “Vậy sao anh ấy không đến đón chú dì?” Kỳ thật đấy, ba mẹ từ nước ngoài về, con trai con dâu không ai ra sân bay đón, không lễ phép gì hết! "Ồ, chúng tôi đáp chuyến bay về sớm, con trai tôi còn chưa biết nữa! Hai chúng tôi cũng định cho nó một bất ngờ!" “Hóa ra là thế!” Bây giờ người già cũng rất khác biệt, thật là thú vị. Nói chuyện phiếm suốt cả chặng đường dài, quay đi quay lại đã đến đích rồi. “Đã đến đường Tổng Phủ rồi ạ.” Đỗ Tiểu Vỹ đặt hành lý xuống, chào tạm biệt đôi vợ chồng già. "Tạm biệt chú, dì!" “Cô Đỗ, tạm biệt, cám ơn cháu nhiều nhé!” Đôi vợ chồng già khách khí nói cảm ơn cô. “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!” Đỗ Tiểu Vỹ ngượng ngùng xua tay, cô chỉ giúp chút chuyện nhỏ mà thôi, hai vợ chồng già không ngừng cảm ơn khiến cô cảm thấy xấu hổ. Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng già, cô mới nhớ ra mục đích lần này mình đến đây, trời đang chuẩn bị âm u rồi, cô phải tranh thủ thời gian, nếu không thì tối nay cô lại phải cuốc bộ. Cô không muốn đi bộ vào ban đêm nữa, tối hôm qua cô đã bị dọa một phen chết khiếp rồi. Lúc đó còn đang ấm ức, đi qua đi lại cũng không cảm thấy gì, nhưng vừa gọi cho Liễu My xong, cô mới thấy sợ, cả một đoạn đường tối đen như mực chỉ có một mình cô, gió thổi cỏ lay một tí thôi cô cũng giật nảy mình, hồn bay phách lạc, cô không dám đi bộ vào ban đêm nữa đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]