Mãi đến tối, cô mới tỉnh lại. Giọng cô thều thào vang lên:
- Nước…khát… tôi muốn uống nước!
Anh đang gật gù nghe tiếng cô bỗng giật mình tỉnh dậy, anh rót cho cô cốc nước, đỡ cô ngồi dậy. Cô miễn cưỡng để anh rót nước cho mình, gương mặt không cảm xúc của cô ngày càng gầy, ánh mắt vô hồn không nhìn anh dù chỉ một cái. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:
- Tinh Nguyệt… em có gì giận anh sao? Có phải sự trở về của Thẩm Thanh khiến em thấy khó chịu không???
Cô vẫn im lặng, không gian càng trở nên yên ắng, tĩnh lặng hơn. Anh lại nói tiếp:
- Em có thể nói gì được không? Đừng im lặng như vậy… anh sợ
Cô bỗng nhếch mép cười:
- Lục Thiên Cảnh- tổng tài bá đạo ác ma mà cũng biết sợ sao? Anh đã từng nghe câu nói này chưa? “ Khi duyên phận run rủi người ta đến bên nhau, nếu bạn còn cố gắng từ chối thì có phải là rất ngốc nghếch không?” …
Chưa đợi cô nói xong, anh đã hiểu ra cô muốn nói gì. Anh vội vã giải thích:
- Anh xin lỗi! Đáng nhẽ anh không nên giấu em. Đúng là hôm qua anh có đi gặp Thẩm Thanh nhưng với tư cách là đối tác, không có gì đâu vợ ơi! Em tin anh nốt lần này được không? Xin đừng bỏ rơi anh vợ ơi!
Cô càng cười lớn hơn:
- Tôi đã đề cập đến cô ta đâu mà chưa gì anh đã vội giải thích! Tôi luôn là con ngốc khi tin những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tong-tai-ac-ma-nhe-nhang-hon-moi-em/3375217/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.