Lời nói đó vừa dứt, trong Mê Hồn giáp bỗng vọng ra một tiếng cười kêu như chuông. Tiếp đó lại có người lên tiếng nói :
- Cô nương này khẩu khí thật phách lối. Cô bảo rằng bốn người đã làm cho Thiên Trì kỳ hội không dám mở nữa là bốn người nào?
Tiếp theo tiếng nói đó, từ trong Mê Hồn giáp đã có hai người bước ra. Một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào xanh, tinh thần đều quắc thước.
Ngọc Kiều Oa, Hùng Thuần Thuần, Diêm Tiểu Thanh vừa trông thấy biết ngay hai người đó thuộc nhóm Thần Châu tứ dật. Một người là Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô và một người là La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn.
Cơ Hướng Vị khanh khách cả cười nói :
- Chúng ta Thần Châu tứ dật đều đã đến đông đủ cả, còn bên phía các cô Thần Châu tứ hung hãy còn thiếu một vị là Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm.
Chữ “Diệm” vừa thoát ra khỏi cửa miệng Cơ Hướng Vị trong Mê Hồn giáp đã vọng ra một chuỗi cười khanh khách.
Người xuất hiện lần này là một người đàn bà ăn mặc cung trang màu phấn hồng, mặt mũi rất xinh đẹp, tuổi độ ba mươi mốt, ba mươi hai và cũng là người lớn tuổi nhất trong nhóm Thần Châu tứ hung.
Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần cười nói :
- Khuông tỷ tỷ đã tới rồi kia kìa. Như vậy Thần Châu tứ dật và Thần Châu tứ hung đã tới đông đủ cả. Chúng ta chẳng nên nói nhiều làm chi. Xin bắt đầu nhập cuộc đấu ngay, để xem bạch phát với hồng nhan ai là kẻ thắng người bại?
Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh nói :
- Hiện giờ đã tới giờ Tị. Xin bắt đầu ngay đi, chúng ta ai là người ra đấu trận đầu đây?
Hùng Thuần Thuần đang định mở miệng nói thì Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm đã dùng thân pháp Di Hình hoán ảnh, người như hành vân lưu thủy lướt như bay tới đương trường, khanh khách cả cười nói :
- Cứ theo thường lệ của những người đi phó hội thì kẻ nào tới trễ thường bị phạt ba chén rượu. Như hiện nay trong cuộc phó hội này tôi là kẻ đến chậm nhất, đáng bị phạt. Vậy tôi tình nguyện lãnh phạt ra đấu trận đầu.
Nàng ta nói dứt lời liền ngửng mặt lên nhìn vào Thần Châu tứ dật thần sắc đặc biệt lạnh lùng, trầm giọng hỏi sẵng :
- Bọn các ngươi thì ai sẽ ra đấu trước đây?
Vừa mới đây, Khuông Vô Diệm hướng về bọn Hùng Thuần Thuần mà chuyện trò, câu cười tiếng nói đều nhiễm nhu hòa, nhất thiết tràn đầy hòa khí, nhưng hiện nay hướng vào bọn Thần Châu tứ dật để nói chuyện thì nàng trở mặt, thần sắc cực kỳ lạnh lùng, vẻ mặt lập tức hiện lên những nét hung ác, hiểm độc. Điều này khiến cho người ta phải có cảm giác rằng: cái ngoại hiệu Hạnh Hoa Hung Nữ của nàng ta đối với tánh tình của nàng ta thật là ăn ý. Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô bây giờ mới ha hả cười lớn nói :
- Nếu cứ theo lý luận của đối phương vừa nói ra đây, thì trong nhóm Thần Châu tứ dật, mỗ là kẻ đến chậm nhất, có lẽ mỗ phải...
Ông ta vừa nói đến đây thì La Phù Mai Tẩu đã xua tay cười nói :
- Lâm huynh, huynh tuy đến trễ, nhưng mỗ cũng chẳng sớm nào. Vậy thì trận đấu đầu tiên này huynh nên nhường cho mỗ.
Lâm Thắng Bô mỉm cười hỏi La Phù Mai Tẩu :
- Đã cùng là những người đến trễ cả, thì có lý nào trận đấu đầu tiên này mỗ phải nhường cho huynh?
Nói tới đây ông ta lấy tay chỉ vào Khuông Vô Diệm, ha hả cười nói :
- Nhân cả vị Khuông cô nương là người ưa thích Hạnh Hoa, trong khi mỗ lại cũng ưa thích Mai Hoa. Cả hai đều cùng yêu hoa cả. Vậy chi bằng nhường cho chúng tôi đấu chuyến đầu chẳng là lý thú lắm sao?
Lâm Thắng Bô gật đầu cười nói :
- Nói cũng nghe được đấy. Mỗ bằng lòng nhường huynh một trận. Nhưng huynh cũng nên hiểu cho rõ ràng: huynh yêu hoa Mai là loại hoa ưa lạnh rét trong khi nàng ta yêu hoa Hạnh là loại để điểm mặt bọn Tứ dật chúng ta đấy nhé!
La Phù Mai Tẩu tươi cười đáp :
- Hoa Mai vốn tự trong giá lạnh mà sinh ra, vốn quen chịu đứng với tuyết sương, ngày thường đã ít tay địch thủ, nay may mắn được gặp nàng yêu Diệm Hạnh Hoa đấu một trận đầu. Lâm huynh là con Hạc rất tinh quái, xin đừng quét sạch hết hứng thú của mỗ đi.
Một mặt vừa nói, một mặt ông ta từ từ tiến bước ra giữa sân đấu trường, tiến tới trước mặt Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm đứng vững như một quả núi. Khuông Vô Diệm mặt lúc này đầy hung khí, trầm giọng hỏi :
- Chúng ta đấu với nhau bằng cách nào?
Tăng Nại Hàn cười nói :
- Xin cứ tùy tiện, hoa Mai phô sắc dưới ánh trăng, soi mình trên dòng nước biếc, chịu lạnh được thấu xương và cũng còn chịu đựng được tất cả những cơn nắng sớm mưa chiều mà chẳng sờn lòng. Cô nương muốn đấu cách nào, lão phu cũng xin tiếp.
Khuông Vô Diệm cười nhạt một tiếng nói :
- Tốt lắm, người đã khoác lác luôn mồm, vậy hãy mau mau rút binh khí ra đi.
La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn gật đầu cười một tiếng, rồi cùng với Khuông Vô Diệm cả hai cùng song song rút binh khí cầm tay.
Một bên là bạch đầu đại hiệp, một bên là Yên diệm hung cơ, cả hai một khi đã rút binh khí cầm tay đã khiến cho Thần Châu tam dật và Thần Châu Tam Hung đứng ngoài cùng trông thấy đều phải nghĩ thầm rằng: “Thiên hạ lại có sự xảo hợp khéo léo đến thế này ư?”
Thì ra Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm rút binh khí cầm trong tay, đó chỉ là một cành hoa Hạnh, trong khi La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn cũng rút khí giới cầm trên tay, món khí giới đó lại là một cành hoa Mai.
Mai và Hạnh tuy nhiên có chỗ khác nhau, nhưng vì cả hai cành hoa đều trơ trụi không có hoa, nên mọi người trông thấy hai món binh khí trong tay hai địch thủ này, thật là hai món binh khí lạ lùng ít thấy.
Bất kể là dùng làm dao hay dùng làm kiếm thì hai món binh khí trong tay hai người này đều tương đồng và đó cũng là chuyện thường thấy trên giang hồ. Nhưng hai cành cây này trong tay hai nhân vật này, một khi cử lên rồi đã thấy phát hiện một sự xảo hợp hiếm có. Kỳ thật, cứ trông hình dạng bề ngoài mà nói thì hai cành cây này không khác nhau bao nhiêu, nhưng cứ thực chất mà luận thì lại khác nhau rất xa.
Hạnh Hoa Hung Nữ sử dụng cành Hạnh, nhưng cành Hạnh của nàng lại được đúc bằng sắt lạnh, không sợ đao kiếm chém đứt. Trái lại có thể dùng những cái ngạnh của Hạnh mà phong tỏa lấy đao kiếm của đối phương.
Còn về phần La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn thì sử dụng cành Mai nhưng lại là cành mai ngắt trên cây ra thật. Đừng nói chi cành Mai này nếu va chạm phải cành Hạnh đúc bằng sắt lạnh kia thì chắc chắn cành Mai sẽ bị chặt đứt làm mấy đoạn ngay tức khắc. Cho nên những người đứng ngoài thoạt mới nhìn thấy hai món binh khí của hai người thì tưởng đâu là hai món binh khí tương đồng, nhưng tới khi họ nhận xét về thực chất của hai món binh khí thì mọi người đều thầm đoán rằng: “Mười phần có đến chín phần La Phù Mai Tẩu bị bại”.
Trong lúc mọi người suy nghĩ thầm như vậy thì Hạnh Hoa Hung Nữ và La Phù Mai Tẩu đã khởi sự trận đấu.
Quả nhiên Khuông Vô Diệm đã ỷ vào món binh khí bằng sắt lạnh đúc của mình mà liên tiếp đâm, quét, bổ, chặt tới tấp tấn công La Phù Mai Tẩu một cách mãnh liệt.
Các chiêu thế của nàng ta đều là chiêu thế tấn công cả, trong khi đó thì La Phù Mai Tẩu lại nhảy, né, tránh, lướt. Những thân pháp mà ông ta sử dụng toàn là thân pháp chịu đòn cả.
Điều đặc biệt là có mấy lần hai cành cây va chạm vào nhau thì La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn đã dồn bổn thân chân khí vào cành Mai thực của ông ta mà chống đỡ với cành Hạnh bằng sắt đúc của Hạnh Hoa Hung Nữ một cách nhẹ nhàng, tuyệt nhiên cành Mai thực của ông ta không hề bị thương tổn mảy may.
Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa là một người trong nhóm Thần Châu tứ hung có công lực tối cao, đồng thời lại cũng có nhãn lực tối cao. Nàng nhìn thấy cuộc đấu đã vào tới hiệp thứ ba, bốn mươi, bèn thất thanh nói lớn :
- Cứ xem hai người đấu bấy nhiêu và nhất là trông kỹ thấy Khuông đại tỷ không đấu lại ông ta đâu.
- Ngọc tiểu muội bất tất phải vì Khuông đại tỷ mà vội lo lắng như thế. Khuông đại tỷ còn nhiều sát thủ, chưa kịp thi thố đó thôi. Đại tỷ còn hai mươi bốn thế “Phong Biên Độc Nhụy” trong môn Hồng Bạch Hạnh Hoa chưa giở ra, rồi thì lão đầu tử này khó mà chống đỡ nổi.
Vừa nói tới đó Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm bỗng thét lớn một tiếng rồi nói :
- Hãy chậm lại một chút.
Cây Hàn Thiết Hạnh Chi ở trong tay Hung Nữ liền sử dụng hai thế “Phương Phi Thiến Dã” và “Vạn Tử Thiên Hồng” đẩy lui Tăng Nại Hàn rồi nhảy ra ngoài vòng đấu luôn.
Tăng Nại Hàn cười ha hả nói :
- Lục Thiếu Du khi trước đêm ở trên tiểu lâu nghe mưa xuân, sáng mua Hạnh Hoa trong ngõ, bây giờ Tăng Nại Hàn ta ở trong Mê Hồn giáp này vào buổi Trung Thu, ở trước một tảng đá lớn nghiên cứu võ công với Hạnh Hoa, cũng đều là những việc lý thú cả, sao Khuông cô nương lại không tiếp tục phát huy ngay oai lực của cây Hàn Thiết ra hết đi?
Khuông Vô Diệm lạnh lùng nói :
- Sao ngươi cứ chịu đòn hoài mà chẳng trả miếng nào như vậy?
Tăng Nại Hàn cười nói :
- Tinh thần của Mai cốt cách là ở chỗ sương càng xuống nhiều, tuyết càng đè nặng thì lại càng đẹp và thơm thêm, cho nên người ta đã có câu rằng: “Nhất điểm Mai hoa thiên địa tâm”, nếu hoa Mai quay đầu trở lại mà chống lấy sương và tuyết, thì có phải hóa ra là mai tinh hay mai quái không?
Khuông Vô Diệm cau mày nói :
- Ngươi chớ có nên tiêu cực quá như vậy, giống hoa cũng còn có tinh thần đấu chí, trước kia Minh Thái Tổ đã có câu thơ rằng: “Yên dữ Tây Phong chiến nhất trường, mãn thân phi thượng hoàng kim giáp”. (Ta muốn đấu một trận với gió tây, trên mình mặc bộ hoàn kim giáp).
Tăng Nại Hàn mắt tia ra những ánh sáng như điện chớp, tươi cười đáp :
- Có thực Khuông cô nương muốn ta phát huy tinh thần chiến đấu không?
Khuông Vô Diệm cười khẩy một tiếng rồi nói :
- Tự nhiên rồi chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao? Ngày hội hôm Trung Thu hôm nay vốn dĩ chứa đầy những khí vị của máu tanh.
Tăng Nại Hàn gật đầu nói :
- Được lắm, Tăng Nại Hàn này xin tuân mệnh, Khuông cô nương cứ ra tay tấn công đi.
Khuông Vô Diệm liền nghĩ bụng :
- “Ta đấu binh khí với y có lẽ không thắng nổi, nhân cơ hội này ta hãy nghĩ cách thay đổi môn khác mới được”.
Nghĩ như vậy, Khuông Vô Diệm lắc đầu nói :
- Ta đấu mãi binh khí đã thấy chán lắm rồi, đem đổi thứ khác thì hơn.
Tăng Nại Hàn mỉm cười nói :
- Khuông cô nương cứ ra đề mục, Tăng Nại Hàn này xin tuân lệnh cô nương ngay.
Khuông Vô Diệm xếp cây Hàn Thiết Hạnh Chi lại rồi cười nói :
- Chúng ta đấu một trận ám khí chơi, ngươi nghĩ sao?
Tăng Nại Hàn cau mày lại lắc đầu.
Khuông Vô Diệm có vẻ ngạc nhiên hỏi :
- Sao ngươi lại lắc đầu như thế, hay nhà ngươi không biết sử dụng ám khí?
Tăng Nại Hàn bật cười nói :
- Không phải là không biết, mỗ chỉ sợ cô nương bị thua thiệt đó thôi, vì tuổi tác của mỗ đã già cả như thế nào, nên không muốn để cho cô nương phải bị thiệt thòi.
Khuông Vô Diệm ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi nói như thế là ý nghĩa ra sao?
Đôi mắt Tăng Nại Hàn bỗng sáng ngời, nhìn thẳng vào mặt Khuông Vô Diệm cười nói :
- Binh khí của cô nương là Hạnh Chi, thì chắc ám khí của cô nương là Hạnh Hoa phải không?
Khuông Vô Diệm đáp :
- Đúng đấy.
Tăng Nại Hàn lại hỏi tiếp :
- Ám khí của cô nương có tất cả bao nhiêu đóa Hạnh Hoa thế?
- Vừa đúng là số hoa tính đủ hai mươi bốn đóa tất cả kể cũng có lý nhưng chỉ tiếc là hơi ít thôi.
Khuông Vô Diệm đang chực lên tiếng nói thì Tăng Nại Hàn đã tiếp lời :
- Vì ám khí Mai hoa của lão phu nhiều gấp ba của cô nương, tất cả phải đến tám mươi mốt đóa.
Khuông Vô Diệm lắc đầu nói :
- Cái đó thì có can hệ chi đâu, người ta thường nói tướng giỏi ở như mau chứ không phải ở chỗ dũng, binh ở chỗ tinh chứ không phải ở số nhiều, ta bằng lòng lấy hai mươi bốn đóa đấu với tám mươi mốt đóa của ngươi một phen.
Tăng Nại Hàn hỏi :
- Lão phu đã nói rõ ràng rồi. Khuông cô nương đã có lòng tự tin như vậy xin cứ nói ra cách đấu.
Khuông Vô Diệm liền hỏi :
- Chúng ta đấu đánh trùng, đấu tinh xảo, hay là muốn đấu như thế nào cũng được?
Tăng Nại Hàn mỉm cười nói :
- Mỗ cho rằng nên đấu như thế nào cũng được, tiện như thế nào thì ra tay bằng cách đó.
Khuông Vô Diệm thấy vẻ mặt Tăng Nại Hàn bề ngoài thì thực là hòa nhã, nhưng bề trong lại kiêu ngạo vô cùng, thực là một cây Mai già không chịu cúi đầu trước gió mạnh, trong lòng nàng ta đã nảy ra sát khí liền lạnh lùng nói :
- Nhà ngươi đã nói là cái gì cũng giỏi và hiểu biết hết, thì ta định vẽ đất để giới hạn có được không?
Tăng Nại Hàn cười ha hả nói :
- Tốt lắm, vẽ đất rộng như thế nào, cách nhau xa bao nhiêu?
Khuông Vô Diệm nói :
- Rộng hai thước, cách xa ba trượng.
Tăng Nại Hàn gật đầu cười nói :
- Lão phu xin tuân mệnh Khuông cô nương, hiện giờ hai chúng ta đang xa nhau tám thước, mỗi người chúng ta hãy lùi lại một trượng hai, rồi lấy ba thước làm đường kính vẽ xuống đất nhé?
Vừa nói xong, hai người đều lui ngay về phía sau một trượng và đã cách xa nhau ba trượng ngay.
Khi cả hai đã đứng yên tại chỗ, Tăng Nại Hàn liền giơ thẳng ngón tay trỏ của bàn tay phải ra, một chân đứng vững trên đất rồi quay luôn một vòng.
Lúc đó mọi người mới thấy quả nhiên La Phù Mai Tẩu có võ công tuyệt thế, bọn Tứ hung thấy vậy liền nghĩ bụng :
- “Bọn họ đã mua được cái tên tuổi Thần Châu tứ dật cũng chẳng phải là hư danh, tuy người nào cũng tóc bạc da mồi, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, không thể coi thường được”.
Thì ra Tăng Nại Hàn vừa quay một cái như vậy, ngón tay trỏ đã chỉ lên trên không, tia ra một luồng kình lực vẽ luôn một cái vòng tròn ở trên mặt tảng đá tức thì.
Dùng kình lực để vẽ trên tảng đá như thế không phải là khó, trong bọn tám người đó người nào cũng có thể làm được cả, nhưng sở dĩ khó là vì cái vòng tròn vừa vẽ đó tròn vô cùng, nét lại nhỏ và rất đều, nét vẽ nhỏ như một sợi tóc đều xuống mặt đá đúng nửa tấc, tròn đến nỗi nếu dùng thước mà làm thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nay Tăng Nại Hàn chỉ dùng có một ngón tay, dùng kình lực chỉ chuyển người một cái đã tạo ra được một cái vòng tròn như thế thì quả là rất khó khăn.
Vì những cái khó như trên, nên Hạnh Hoa Hung Nữ vừa trông thấy đã biết ngay là phần thua chắc chắn sẽ về mình, nàng liền nghĩ bụng :
- “Ta khó lòng mà làm được như đối phương!”
Nhưng không làm sao khác hơn được, nàng cũng đành chuyển thân quay mình một cái, làm theo như Tăng Nại Hàn.
Thảo nào mà Hạnh Hoa Hung Nữ muốn hại cho được Thần Châu tứ dật để nổi danh trong võ lâm, thì ra công lực của nàng ta quả cũng đã luyện tới lúc cao siêu.
Hạnh Hoa Hung Nữ theo như Tăng Nại Hàn mà làm, không sai một chút nào cả, nhưng nhìn kỹ thì chỉ kém một chút là ở chỗ chiếc vòng không được tròn bằng Tăng Nại Hàn mà thôi. Vì đường vẽ cuối cùng của chiếc vòng tròn đó hơi lệch đi một chút.
Tám người đó người nào mắt cũng sáng như điện, liền trông rõ ngay là Hạnh Hoa Hung Nữ đã kém đôi chút.
Còn Khuông Vô Diệm thì hai má đỏ bừng, nhưng nàng ta vẫn làm như không biết, liền nói với Tăng Nại Hàn :
- Tăng lão đầu, chúng ta đã cách xa nhau ba trượng và cũng rộng hai thước rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi thôi. Trận đấu này của chúng ta bảo đặt tên là tỷ thí ám khí Mai Hạnh Phi hoa nhé!
Nàng ta nói mấy câu đó vốn đã rất lớn, nhưng khi nói đến bốn chữ “tỷ thí ám khí” thì đặc biệt cất cao giọng nói to hơn.
Khuông Vô Diệm nói như vậy thực là gian giảo vô cùng.
Vì nói như thế có nghĩa là bây giờ hai người mới bắt đầu trận đấu, còn hỏa hầu và công lực mà hai người đã biểu diễn vừa rồi thì nàng không lý tới.
Tăng Nại Hàn trong bụng cũng đã hiểu ngay, liền mỉm cười trả lời :
- Xin Khuông cô nương bắt đầu ra tay đi cho và xin cô nương cứ yên tâm, trận đấu này được thua không là hoàn toàn vẽ đất cách xa đâu.
Đúng là gừng càng già càng cay, những chuyện thầm kín của Khuông Vô Diệm đã bị Tăng Nại Hàn nói toạc ra hết, cũng như ông ta đã khẽ tát vào mặt Khuông Vô Diệm một cái vậy.
Khuông Vô Diệm mặt đỏ bừng, liền mắng lớn :
- Tăng lão đầu kia đừng có ỷ già mà khua môi múa mỏ như thế, hãy thử xem mùi vị của ba đóa Hạnh Hoa này đã.
Nàng vừa nói xong, tay phải liền giơ lên một cái, liền có ba đóa Hạnh Hoa bay nhằm Tăng Nại Hàn bay thẳng tới.
Thứ Hạnh Hoa đó lợi hại và đặc biệt dị thường, cánh hoa làm bằng đồng lá còn nhụy hoa thì được chế luyện bằng sắt lạnh có tẩm thuốc độc rất mạnh, tên gọi là Phong Biên Độc Nhụy.
Ám khí nhỏ bé như vậy mà cách xa những ba trượng, muốn đả thương được kẻ địch tất phải có nội công rất cao siêu. Khuông Vô Diệm đã nổi danh về môn ám khí này, nàng dùng thủ pháp rất tuyệt diệu, không sai một li một tí nào.
Nhưng Khuông Vô Diệm quên một điều là nàng chỉ có hai mươi bốn đoá Phong Biên Độc Nhụy thôi, mà hồi nãy Tăng Nại Hàn đã nói ông ta có tất cả tám mươi mốt đóa Mai hoa con số chênh lệch nhau đến ba lần.
Đáng lẽ Khuông Vô Diệm không nên tấn công trước như vậy thì phải vì khi nàng đã sử dụng hết hai mươi bốn đóa hoa ấy, thì chỉ còn cách mà đứng để chịu đòn mà thôi.
Chuyện đó không phải là Khuông Vô Diệm không nghĩ tới, chỉ vì cái chuyện đẽo đá vạch đất không được bằng người, nàng muốn dùng lời che đậy lại bị Tăng Nại Hàn nói toạc ra, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, liền muốn che lấp sự xấu hổ đó, nàng mới không nghĩ trước sau gì cả mà chỉ tấn công có ba đóa trước như thế thôi.
Tăng Nại Hàn thấy Khuông Vô Diệm đã ra tay, liền cười ha hả lớn tiếng nói :
- Số Mai Hoa của lão phu nhiều gấm ba số Hạnh Hoa của cô nương, lão phu nên lấy ba đối với một, làm thành ra hai phối với Hạnh Hoa thì thật rất lý thú.
Vừa nói xong, ông ta đã phất tay áo lên một cái, chín đóa hoa Mai màu sắc vàng nhạt nhằm trên không bắn ra.
Khuông Vô Diệm ném những bông Hạnh Hoa màu đỏ thành hình chữ “Phẩm”, bây giờ Tăng Nại Hàn tung ra những bông Hoa Mai màu vàng nhạt cũng hình chữ “Phẩm”.
Nhưng “Phẩm” nọ không giống với “Phẩm” kia. Hạnh Hoa là tiểu Phẩm còn Mai Hoa là đại Phẩm. Hạnh Hoa là đơn Phẩm, còn Mai Hoa là phúc Phẩm.
Ba đóa hoa mai màu vàng của Tăng Nại Hàn kết hợp thành một tiểu Phẩm, rồi tiểu Phẩm kết thành một đại Phẩm, nhằm ba đóa Hạnh Hoa của đối phương bao vây chặt.
Hai bên cách xa nhau những ba trượng, những đóa hoa đó sau khi bay tới nửa đường thì vừa vặn gặp nhau, thì một việc kỳ lạ xảy ra, ba đóa Mai hoa kết thành một chữ Phẩm vây đóa Hạnh Hoa vào chính giữa, rồi bỗng dừng cả lại, hóa ra ba sắc vàng quây lấy một sắc đỏ, trông thành to lên gấp bốn đẹp đẽ vô cùng, rồi những bông hoa đó từ từ hạ xuống mặt đá không có suy suyển chút nào.
Khuông Vô Diệm thấy thủ pháp của đối phương kỳ diệu như vậy, có muốn rút lui cũng đã muộn, nàng liền trợn ngược đôi lông mày lên nói :
- Hảo thủ pháp, La Phù Mai Tẩu quả danh bất hư truyền! Người hãy tiếp thêm miếng Xuân Thành Vô Sứ Bất Phi Hoa này của ta xem nào?
Nói xong, nàng ta liền giơ tay lên phẩy một cái, chín đóa Hạnh Hoa đỏ hồng bay thẳng lên trên không.
Lần này số lượng đã nhiều hơn lần trước gấp ba, và thủ pháp của nàng ta cũng khác hơn lần trước. Vừa rồi chỉ có ba đóa thành hình chữ Phẩm nhằm thẳng Tăng Nại Hàn bắn tới.
Lần trước ba đóa Hạnh Hoa do tay Khuông Vô Diệm ném ra thì thoạt đầu nó bay đi thành một hàng dài, sau biến thành hình chữ Phẩm, nhưng lần này chín đóa Hạnh hoa bay ra một lúc lại không thành hàng lối nào cả, cứ toán loạn trên không mà bay tới.
Tăng Nại Hàn trông thấy liền mặt liền cau lại, nhưng sắc mặt ông ta không có vẻ gì là khẩn trương, trông bộ mặt ông ta chẳng khác nào cây lão Mai đang chịu đựng sương tuyết, chỉ lộ ra một vẻ hào hoa, tươi cười và chẳng thấy giận dữ hay sợ sệt gì cả.
Chỉ thấy ông ta khẽ phất tay, thì trong ống tay áo đã bay ra nhiều đóa hoa Mai phiêu phiêu bay tới ngăn cản.
Một đóa, hai đóa, ba đóa, bốn đóa... không nhiều không ít, vừa đúng ba lần chín là hai mươi bảy đóa cứ đều tăm tắp thi nhau bay ra, cứ mỗi ba đóa hoa Mai lại sắp thành hình chữ Phẩm, kế lại chính giữa ba đóa hoa mai đó lại lọt vào một đóa hoa Hạnh, trông tựa như cái nụ hoa vậy, rồi lại cứ như thế mà nhẹ nhàng rụng xuống dưới đất.
Như thế, tất cả chín mũi ám khí bằng hoa Hạnh của Khuông Vô Diệm ném ra lần này, thì cứ mỗi cái hoa Hạnh của nàng lại bị ba đóa hoa Mai của Tăng Nại Hàn bao lấy mà đánh rơi xuống đất hết.
Dưới sân lúc bấy giờ la liệt những hoa Mai và hoa Hạnh, trông chẳng khác nào sau một trận cuồng phong, những đóa hoa phải rã cánh lìa cành vậy...
Khuông Vô Diệm không thể nào chịu nổi sự nhục nhã này, hai hàm răng ngọc nghiến chặt lại, nàng không nghĩ ngợi gì hết, còn lại rất cả mười hai đóa hoa Hạnh, liền vung tay ném luôn ra một lượt.
Những đóa hoa lần trước Khuông Vô Diệm ném ra thì toàn là mầu hồng, nhưng mười hai đóa hoa nàng ném ra lần này thì màu sắc lại toàn là trắng cả.
Nguyên do là lần này, Khuông Vô Diệm đã vận hết kình lực ra để dồn những đóa Hạnh, nàng ta lại ném ra thực mau, trông đầy trời như một làn mưa hoa vậy.
Tăng Nại Hàn lần thứ nhất và lần thứ nhìn đều đã giở thủ pháp lấy ba chống một, lấy Mai chống Hạnh, nếu lần này ông ta lại giở thủ pháp khác, thì lại tự mình để ra một chút sơ xuất khiến cho người có thể chê là thủy chung bất nhất.
Quả nhiên cả Khuông Vô Diệm lẫn La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn đều sử dụng thủ pháp mau lẹ tuyệt luân, một người lấy thủ pháp nhẹ nhàng để đánh mau chiếm phần thắng, còn một người cũng dùng thủ pháp mau lẹ để chống lại sự nhẹ nhàng của đối phương.
Hỏa hầu của Tăng Nại Hàn đã luyện tới mức thượng thừa, ông ta phóng ra luôn một lúc ba mươi sáu đóa Mai hoa để ngăn đón mười hai đóa hoa Hạnh của Khuông Vô Diệm, khiến cho mười hai đóa hoa Hạnh của Khuông Vô Diệm lại đều bị rơi lả tả xuống mặt đất như trước.
Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh thấy vậy thất thanh kêu lớn một tiếng, rồi hướng vào Ngọc Kiều Oa và Hùng Thuần Thuần cau đôi mày liễu lại lo sợ nói :
- Nếu bây giờ thì Tăng lão đầu còn lại chín đóa Mai hoa chưa dùng đến, vậy thì Khuông đại tỷ còn có nước đứng trơ ra mà chịu trận thôi, như thế chẳng là đáng nguy lắm sao.
Hùng Thuần Thuần cười gượng nói :
- Khuông đại tỷ bình nhật vốn là người rất cẩn thận sao lần này tỷ tỷ lại phạm vào sự sơ xuất trọng đại như vậy, ngay cả môn Phong Ma Đồng Hạnh Hoa Phiến của tỷ tỷ vốn bên trong nhụy hoa có ẩn tàng một loại độc dược cũng đều không được sử dụng đến thế mà Khuông đại tỷ đã phí phạm mất rồi.
Thì ra Khuông Vô Diệm đã đặt chế ra thứ ám khí Hạnh Hoa này, nhụy được chế luyện bằng một thứ sắt lạnh tẩm độc, khi đem dùng phóng loại Hạnh hoa này ra, hễ chạm phải vật gì, thì bông hoa đó sẽ tự động từ nhụy hoa phun ra chất độc, khiến cho đối phương lúc đó muốn đề phòng cũng không kịp nữa, như thế chẳng phải là thứ ám khí này vốn có một uy lực ghê gớm vô cùng đó hay sao?
Nhưng lần này nàng ta đem môn ám khí độc chế ra để sử dụng, thì những ám khí đó lại không va chạm vào vật gì để khiến chúng tự động phun độc dược. Nói tóm lại là tất cả những đóa Hạnh hoa của Khuông Vô Diệm cứ mỗi cái bay ra, lại bị ba đóa hoa Mai của đối phương đón nhẹ lấy ở lưng chừng không, rồi rớt cả xuống đất, như vậy Hạnh hoa không thể nào phun độc ra được, mà đành mất tất cả công hiệu đặc biệt của nó.
Diêm Tiểu Thanh than thở :
- Đó chỉ là Khuông đại tỷ lần này quá tức giận, tâm hồn không giữ được bình tĩnh, vậy Hùng tam muội và Ngọc tiểu muội muôn ngàn phải nhớ lấy điều này. Lần này các vị muội muội xuất trận, đầu tiên là phải giữ cho lòng mình được thanh thản ôn hòa, bất luận đối phương dùng lời lẽ gì để khích bác châm chọc, thì các vị muội muội phải đều coi như là không nghe thấy và phải luôn luôn tâm niệm rằng mấy lão đầu tử này không phải là chỉ có hư danh thôi đâu, hơn nữa công lực của họ lại rất cao, kinh nghiệm lại phong phú hơn người. Họ vừa có vẻ chững chạc, lại vừa có cả sự điêu ngoa ranh mãnh, không phải dễ dàng gì mà lấn át được họ đâu.
Ngọc Kiều Oa và Hùng Thuần Thuần đều gật đầu tỏ ý thụ giáo.
Lúc này trên phiến đá lớn dùng làm đấu trường đang yên tĩnh đến kinh người đủ thấy trận đấu đang vào hồi gay go quyết liệt.
Hạnh Hoa Hung Nữ đã lộ ra vẻ tức giận cực độ, trong lòng nàng đang u uẩn chứa đầy phiền muộn lẫn hối tiếc, vì lần này nàng đã phải dùng tới cả hai mươi bốn đóa độc môn ám khí Hồng Bạch Hạnh Hoa, rốt cuộc đều bị Tăng Nại Hàn hoàn toàn phá giải được hết.
Nhưng Hạnh Hoa Hung Nữ dù có hối tiếc thì sự việc đã rồi, không còn cách gì thay đổi cục diện được nữa, nàng ta đành chỉ hết sức trấn tĩnh tinh thần cho tỉnh táo, chuẩn bị ứng phó với chín đóa hoa Mai còn lại của Tăng Nại Hàn.
Theo như nàng ta nghĩ, thì Tăng Nại Hàn về phương diện phòng ngự đã tỏ ra có một thủ pháp cực kỳ tinh diệu để đối phó nổi với những đóa Hạnh hoa rất hiểm độc của nàng, vậy thì về phương diện công kích, chắc hẳn ông ta cũng phải là tay vô cùng đáng sợ.
Ngờ đâu trong khi Hạnh Hoa Hung Nữ đang suy nghĩ lo lắng, giới bị một cách nghiêm cẩn mà đợi chờ sự nguy hiểm sắp tới, thì nàng ta lại không thấy La Phù Mai Tẩu Tăng Nại Hàn có vẻ gì là sắp sửa phản kích lại mình cả.
Khuông Vô Diệm trong lòng ngạc nhiên vô cùng, vội đưa mắt nhìn kỹ, lúc ấy nàng mới hay rằng, đôi mắt của Tăng Nại Hàn tuyệt nhiên không nhìn gì đến nàng mà lại cứ chăm chú nhìn vào những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất.
Lúc bấy giờ trên mặt đất nằm la liệt hai mươi bốn đóa hoa Hạnh những đóa hoa rơi vòng ngoài thì màu vàng, còn những đoán hoa nằm ở vòng trong thì nửa hồng nửa trắng.
Khuông Vô Diệm không hiểu đối phương cứ chăm chú nhìn những đóa hoa nằm ở dưới đất như thế là có dụng ý gì, rồi nhân vì ông ta đã lâu mà chưa ra tay phát động thế công, nàng bèn quát lớn :
- Lão đầu tử, ngươi còn chín đóa hoa Mai tất cả, sao còn chưa ném cả ra đi, để chúng ta còn kết thúc trận đấu này cho người khác ra đấu chứ?
Chỉ thấy Tăng Nại Hàn cười ha hả một hồi không đáp, kế đó ông ta phất hai cánh tay áo rộng lên một cái, bỗng những cánh hoa rơi đầy cả dưới đất bay bổng lên cả.
Khuông Vô Diệm bây giờ mới giật mình kinh hãi, đoán rằng Tăng Nại Hàn đã dùng nội gia Cương khí hất những cánh hoa dưới đất để công kích mình, thì chẳng khỏi kinh hãi mà mắng chửi thầm: “Tên lão quỷ này thật là điêu ngoa ranh mãnh!”
Nghĩ vậy, Khuông Vô Diệm vội tụ công vào song chưởng để chuẩn bị đón đỡ, nhưng những cánh hoa rơi đầy dưới mặt đất bay lên trên không lại không nhằm tấn công vào Khuông Vô Diệm, mà lại bay hết vào trong hai ống tay áo của Tăng Nại Hàn.
Cái điều ảo diệu nhất là Tăng Nại Hàn đã chỉ thâu hồi về bảy mươi hai cánh hoa Mai của mình, còn hai mươi bốn đóa Hoa Hạnh của Khuông Vô Diệm thì vẫn nằm yên trên mặt đất.
Môn công phu Lăng Không Nhiếp Vật này của Tăng Nại Hàn rõ ràng là hỏa hầu đã luyện tới mức cực cao, khiến cho trong lòng Khuông Vô Diệm vừa thấy xấu hổ vừa hết sức bội phục, nên hung khí trên mặt nàng ta cũng đã giảm bớt đi mấy phần. Nàng ta bèn hướng vào Tăng Nại Hàn cất tiếng hỏi :
- Người còn chín đóa hoa Mai, tại sao lại không phóng hết ra?
Bây giờ trên sắc mặt của Khuông Vô Diệm, cả hung khí và ngạo khí đều giảm hết, mà ngôn ngữ thì cũng thấy đắn đo, không dám dùng bừa bãi như trước nữa, nàng ta nói đế một chữ “người” chứ không còn dám dùng ba chữ “Tăng lão đầu” như lúc đầu nữa.
Tăng Nại Hàn khẽ vuốt chòm râu bạc trắng như cước, ha hả cười nói :
- Khuông cô nương đừng nói lão phu tuổi tác đã cao đến thế này mà trong võ lâm đương thế, lão phu đã có chút tên tuổi, vậy thử hỏi cô nương cứ như cô nương mà nói, nếu gặp phải người không có khí giới trong tay, cô nương có nỡ nào ra tay đánh người ta hay không?
Bây giờ Khuông Vô Diệm mới nghĩ rằng đối phương vì thấy mình đã dùng hết hai mươi mấy đóa hoa Hạnh, mặc dầu ông ta còn có chín đóa hoa Mai, ông ta cũng không muốn chiếm tiện nghi mà giở hoa để hạ mình. Nghĩ tới đó, bất giác mặt nàng đỏ hồng lên, cau mày liễu lại hỏi :
- Nếu người không đánh cho hết mình, có phải là người đã bị thiệt thòi không?
Tăng Nại Hàn cười nói :
- Trước khi chúng ta đã đấu với nhau bằng binh khí mà lão phu cũng chưa đánh trả lại cô nương, huống hồ bây giờ thì lão phu có bị thiệt thòi gì đâu. Thứ Hàn Mai tuyệt đẹp lại chịu được sự rét mướt, cái kiêu ngạo của nó là ở đấy, không bao giờ ỷ mình mà hà hiếp người ít tuổi khác.
Vị La Phù Mai Tẩu này cứ mỗi lần nói ra lại có gửi gắm một cái ý khác, khiến cho Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm nghe thấy cũng đã có đôi phần cảm động.
Nàng ta nghe La Phù Mai Tẩu nói mấy lời cứ đứng ngẩn người ra, mắt đăm đăm nhìn ông ta, nhưng lại chẳng hé môi đáp được lời nào cả.
Tăng Nại Hàn không nói thêm lời nào nữa, sắc mặt đầy tươi cười hớn hở nhảy một cái nhẹ nhàng bay về bản trận.
Khuông Vô Diệm đợi cho đối phương quay đi rồi, bèn cũng đưa tay lượm lấy hai mươi bốn cánh hoa Hạnh vừa màu hồng, vừa màu trắng của mình rồi bẽn lẽn cũng quay về bổn trận, đi về phía Hùng Thuần Thuần, Diêm Tiểu Thanh, Ngọc Kiều Oa.
Nàng ta thở dài một tiếng rồi nói với tam Hung nọ rằng :
- Ba vị muội muội vừa đã trông thấy ta trong trận thứ nhất, đại khái kể như đã bại rồi.
Nàng ta vừa nói dứt tới đó, thì bên ngoài Mê Hồn giáp đã thấy xuất hiện một cái bóng người mau lẹ như tên bắn lướt tới.
Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn về phía đó, cau mày quay sang Ngọc Kiều Oa, tươi cười nói :
- Ngọc tiểu muội đây chẳng phải là Ngọc đại muội của em đã tới là gì?
Ngọc Kiều Oa nhìn rõ người vừa tới đúng là Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, tỷ tỷ của mình, thì chẳng khỏi mừng rỡ.
Ngọc Kiều Nga lướt như bay tới đương trường, hướng vào mọi người thi lễ xong chạy ngay đến bên Ngọc Kiều Oa nắm tay thân thiết, thấp giọng hỏi :
- Oa muội, muội có biết Trại Hoa Đà chính là người bạn đồng trang của Tư Đồ Ngọc, tên là Tiêu Lộng Ngọc, ngoại hiệu là Bạch Y Long Nữ đó không? Muội muội có bị nó ám toán không?
Ngọc Kiều Oa mặt đầy vẻ thẹn thùng. Với câu hỏi đầu nàng gật, với câu hỏi sau nàng lắc đầu. Ngọc Kiều Nga mắt nhìn thấy cô em hình dáng mười phần mạnh khỏe, không hề mảy may có chút nào là bị ám toán, thì đã được an lòng. Bấy giờ nàng mới tươi cười nói :
- Con Tiêu Lộng Ngọc này có tới đây không?
Ngọc Kiều Oa dường như không muốn cho người ngoài biết chuyện này, dùng Nghĩ Ngữ Truyền Thanh đáp :
- Cứ theo như Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ lão đầu nọ nói, thì Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc thế nào cũng tới đây ngay bây giờ. Tiểu muội đợi bọn chúng tới đây, tiểu muội sẽ liều mạng với con Tiêu Lộng Ngọc một phen.
Ngọc Kiều Nga nhân thấy em mình dùng công phu Nghĩ Ngữ Truyền Thanh để nói chuyện thì hiểu ý Ngọc Kiều Oa không muốn cho người khác biết chuyện, nàng ta bèn nghĩ dùng Nghĩ Ngữ Truyền Thanh mà nói :
- Tiêu Lộng Ngọc may ra còn có thể tới được, chứ Tư Đồ Ngọc làm sao có thể tới đây nổi?
Ngọc Kiều Oa nghe thấy chị mình nói như vậy thì giật mình cau mày lại hỏi :
- Tỷ tỷ nói thế là nghĩa làm sao?
Ngọc Kiều Nga vẻ mặt đầy nét ác độc, gian xảo, sẽ nghiến hàm răng ngọc lại nói :
- Y hiện đã bị người ta lừa vào chỗ mai phục, lúc này còn đang lâm nguy tới tính mạng thì làm sao tới đây dự Trung Thu đại hội này cho được?
Ngọc Kiều Oa chuyển động hai làn thu ba một cách thâm hiểm khó hiểu nói :
- Tỷ tỷ mau nói rõ cho tiểu muội nghe. Tư Đồ Ngọc bị ai đánh lừa và hiện giờ đang bị lọt vào ổ phục kích ở nơi nào?
Ngọc Kiều Nga cười nói :
- Câu chuyện này nói ra còn dài lắm. Trước mắt chúng ta hiện đang còn có chuyện yếu khẩn khác, chuyện này để rồi sau nói lại cũng không muộn.
Ngọc Kiều Oa lại càng kinh ngạc hỏi :
- Chuyện gì mà gọi là yếu khẩn vậy?
Ngọc Kiều Nga cau mày lại nói :
- Ân sư có giao cho chị một nhiệm vụ bí mật, Oa muội nghe xong rồi phải lập tức y kế thi hành.
Nói xong Ngọc Kiều Nga ghé vào tai Ngọc Kiều Oa thầm thì nhỏ to một hồi không biết nói những gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]