Ngồi chơi một lát trong cung,Kỳ nhi hiếu động đòi đi tìm phụ vương,Nhược Khê phải đi cùng theo thằng bé .
Lúc đi qua ngự hoa viên,nàng nghe thấy có tiếng xì xào bàn tán :
"Cô ta có gì tốt mà lên mặt chứ,một Vương phi bị bắt cóc chẳng biết có giữ gìn được thân mình,trinh tiết hay không ?".
Tiếng cười phụ họa của một số người bên cạnh.Nhược Khê mỉm cười lạnh lùng định bước lên thì bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc :
"Vương phi của ta là người các ngươi có thể bàn luận,các ngươi xứng à ".
Các phi tần hốt hoảng vội vàng quỳ xuống.
Tuyên vương vẻ mặt lạnh nhạt quay sang nói với hoàng thượng :
"Các phi tần của hoàng huynh cũng thảnh thơi thật đấy,còn thời gian nói xấu vương phi của đệ " giọng tức giận tột độ.
Hoàng thượng quay qua tức giận nói :
"Tất cả những người hôm nay hạ ba cấp,sao chép luận ngữ cấm túc một tháng".
Chúng phi tần vội vàng ta ơn rồi cun cút đi về,bài học ngày hôm nay có lẽ bọn họ sẽ nhớ mãi không quên.
Thiên Kỳ nhìn thấy phụ vương thì vội lao đến ôm lấy chân người .
Nhược Khê tiến đến gần :
"Tham kiến hoàng huynh".
Hoàng thượng vẫy tay :
"Muội đứng lên đi,sức khỏe đã đỡ chưa,sao không nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa ".
Nhược Khê nhẹ nhàng nói :
"Muội đỡ rồi cùng phu quân vào thỉnh an mẫu hậu ".
Cả ba người cùng đi thỉnh an thái hậu,lúc ra về trên xe ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836123/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.