Ngày xuất hành thái hậu và hoàng thượng dặn dò đủ thứ mới cho hai người đi.
Thiên Kỳ như chú chim sẻ sổ lồng không chịu ngồi yên lúc nào cả,ríu rít không ngừng.
Do xuất hành sớm hơn dự tính nên đoàn người vừa đi vừa du ngoạn,lần này do có trẻ nhỏ nên Tuyên Vương đã đặt một chiếc xe ngựa rộng rãi đầy đủ tiện nghi cho cả ba người.
Thiên Kỳ cái gì cũng tò mò,gặp gì cũng hỏi khiến Nhược Khê đau đầu không thôi.
Dọc đường đi cả hai phu thê của bọn họ giúp được rất nhiều bá tánh nghèo khổ,trừng trị được rất nhiều quan địa phương ăn hối lộ,những kẻ cường hào hà hiếp dân chúng.
Nhược Khê dùng y thuật của mình cứu giúp bao nhiêu người,trước kia mơ ước của cô là làm bác sĩ nhưng sinh ra đã được chỉ định là người thừa kế nên cô phải gạt bỏ ước mơ của mình.
Tuy nhiên ông trời lại cho cô sống lại,có một người phu quân tuyệt vời cô có thể sống tự do tự tại được làm tất cả những điều mình thích không có gì tốt bằng.
Cả quá trình rong ruổi trên đường,Nhược Khê đã học hỏi được nhiều điều mới lạ,những tập tục của người dân nơi đây.
Nói về sự so sánh thì dân nước Sở và nước Thục khác nhau hoàn toàn từ nền văn hóa lẫn việc cai trị đất nước.
Sau bao nhiêu ngày rong ruổi trên đường đoàn sứ giả đã đến kinh thành nước Thục,thái tử Vương Cẩn đã đích thân ra đón.
Nước Sở là nước mạnh nên những nước khác ai cũng phải kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836114/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.