Trở lại hiện thực,ngũ tỷ chơi ở đó nguyên một ngày trời, mãi đến khi Lâm Kiệt đến đón nàng mới chịu về.
Lâm Kiệt có vào hành cung để thăm và thỉnh an Tuyên Vương,hai người trò chuyện vui vẻ rất hợp ý với nhau.
Lúc Nhược Khê và Nhược Lan ra,Lâm Kiệt cùng Nhược Khê nhẹ cúi đầu hành lễ.
Phò mã nhìn Nhược Lan ánh mắt cưng chiều chàng nói :
"Nàng đi không nói với ai hết,ta không yên tâm nên đến đón nàng về ".
Nhược Lan cúi đầu vẻ hối lỗi rồi vội đi tới bám vào tay phò mã nhẹ nhàng nói :
"Chúng ta về nhà thôi,vương gia,bát muội ta về nhé".
Rồi lôi kéo Lâm Kiệt đi,chàng lắc đầu cười với nàng rồi không quên quay đầu lại mỉm cười với hai phu thê Tuyên Vương.
Nhược Khê lắc đầu cười :
"Thật sự chỉ có Lâm Kiệt mới bao dung và biết trân trọng tỷ ấy,tỷ ấy thật là có phúc ".
Tuyên Triệt nhìn nàng dí dỏm nói :
"Ta yêu thương nàng chưa hết à .Lâm Kiệt là một kì tài,là một người có trí tiến thủ,có phẩm chất tốt,đáng chân trọng ".
Nhược Khê quay sang nói với chàng :
"Ngày mai ta muốn lên chùa Đại Văn Tự để thăm mẫu thân,sẽ cho các con đi cùng,chàng có đi không?".
Tuyên Triệt gật đầu :
"Nàng đi đâu ta đi đấy,ta cũng muốn đi thăm nhạc mẫu, chưa một lần được diện kiến người ".
Nhược Khê Cười :
"Vậy chàng chuẩn bị đi,sáng mai chúng ta sẽ đi sớm ".
Tối đến,mọi người quây quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836064/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.