Chương trước
Chương sau
Xe ngựa dừng trước phủ,thị vệ đỡ vương gia xuống xe dìu vào trong ,đưa vương gia vào thư phòng.Đúng lúc đó Nhược Khê đang ở đó,thấy vương gia liêu xiêu đứng không vững nàng chợt phì cười.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy con người khác của vương gia,Nhược Khê đỡ lấy vương gia từ tay thị vệ quay đầu sai Bích Liên căn dặn đi pha trà giải rượu.

Từ lúc Nhược Khê đỡ ,vương gia ngửi thấy mùi hương quen thuộc của nàng cứ ôm mãi không buông.

Lúc sau Bích Liên mang canh giải rượu mới gỡ được ra,uống một chút rồi đỡ vương gia vào đi nghỉ.

Nhược Khê cũng về phòng chính,nàng phải nghỉ ngơi sớm mai còn vào cung thỉnh an nữa.

Sáng sớm hôm sau theo thói quen Nhược Khê thức dậy từ sớm để luyện roi .Thời gian này bôn ba đi đường nhiều nên không tập được ngày nào ra làm sao cả.

Ra đến ngoài sân đã thấy tuyên vương đang đứng tấn ở đó rồi,nàng ngạc nhiên hỏi :

"Sao chàng dậy sớm thế?hôm qua say không ngủ thêm chút nữa,"

Vương gia xấu hổ nói:

"Hôm qua để nàng chê cười rồi,ta dậy quen rồi nên không thấy mệt,nàng luyện quyền sao?".

"Lâu rồi thiếp không có tập,hôm nay mới tập lại,sức khỏe cơ thể này có chút yếu ".

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng tập với nhau,một lúc sau mồ hôi đã ướt đẫm áo.

Tuyên Vương nói:

"Nàng vào tắm rồi thay y phục đi chúng ta ăn sáng rồi lát vào thỉnh an mẫu hậu với hoàng huynh".

Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người ăn sáng qua loa,Nhược Khê được Bích Lan trang điểm búi tóc và mặc trang phục nước Sở.

Thay đổi cách ăn mặc nhìn Nhược Khê càng nổi bật hơn,trang phục người Sở thiên về y phục bó sát không như nước Hạ rộng thùng thình.

Dáng người Nhược Khê đẹp đến hoàn mỹ,lúc cô bước ra Tuyên Vương nhìn không chớp mắt.

Ta nghĩ nàng mặc trang phục nước Hạ đã đẹp rồi,giờ khoác lên người bộ y phục nước Sở ta thật đúng là đệ nhất mỹ nhân mà.

Nhược Khê e thẹn nói :



"Chàng cứ trêu ghẹo ta".

Vương gia được phen cười thật to,đám binh sĩ được một phen cảm thán từ ngày có Vương phi số lần tuyên vương cười phải nhiều bằng bao nhiêu năm gộp lại.

Tuyên Vương đỡ nàng lên xe ngựa,nhẹ nhàng xiết chặt eo nàng,cơ thể nàng mềm mại như không xương làm tuyên vương lại một phen thất thố.

Xe ngựa vào đến cửa cung nhưng vẫn không dừng lại mà vẫn được đi thẳng vào trong ,đó là đặc cách riêng của hoàng thượng giành cho tuyên vương.

Đến chính điện tuyên vương dắt nàng vào trong,hoàng thượng đã chờ hai người từ sớm,đúng lúc thái tử vừa bước ra nhưng khuất bóng hai người không nhìn thấy được.

Lúc nhìn thấy Nhược Khê ánh mắt thái tử rực sáng,vẻ thèm khát hiện lên qua ánh mắt nhưng rất nhanh bị giấu đi.

Tuyên Vương kéo Nhược Khê đến gần rồi cúi đầu nói :

"Thần đệ thỉnh an hoàng huynh",

Đây là vương phi của đệ có thể giống như đệ không phải quỳ không?.

Hoàng thượng trừng mắt với tuyên vương,chắc có lẽ chỉ mình tuyên vương mới dám cò kè mặc cả với hoàng thượng thôi.

Hoàng thượng bất đắc dĩ nói :

"Vương phi của đệ thỉnh an giống đệ là được rồi ".

Nhược Khê tủm tỉm cười cúi đầu xuống :

"Thỉnh an hoàng huynh ",rất rành mạch và dứt khoát,hoàng thượng lắc đầu cười.

Lúc này hoàng thượng mới nhìn kĩ vị đệ muội này,đúng thật chỉ với nhan sắc và tài năng này mới xứng với hoàng đệ tài giỏi của ông.

Hoàng thượng quay lại dặn dò:

"Khâm thiên giám đã xem ngày ,ba hôm nữa là đại hôn của đệ,ta sẽ tổ chức thật long trọng cho đệ,giờ mang vương phi của đệ thỉnh an mẫu hậu đi."

Hai người khấu đầu một lần nữa rồi đi xuống.Lúc đi đến cung thái hậu đang dùng trà có Nhan Hoa quận chúa bên cạnh.

Lúc thông báo vương gia và vương phi đến,ánh mắt vui mừng và mong chờ.



Giọng nói hai người đồng thanh vang lên :

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu ".

Thái hậu vui lắm liền sai lấy ghế cho hai người ngồi.

Ngắm nhìn thật kĩ thái hậu càng hài lòng với cô con dâu này,có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.

Nhược Khê dâng tặng thái hậu ít hương hoa mình tự pha chế và một ít vải đẹp có họa tiết và hoa văn của nước Hạ.

Thái hậu nói nhẹ :

"Con có lòng rồi ".

Quận chúa Hoa Nhan bực tức trong lòng vì không ai để ý đến mình ,cô bĩu môi giọng chế giễu:

"Nước Hạ là nước nghèo, ai còn hiếm mấy đồ thấp hèn đó chứ ".

Vương gia vẻ mặt nổi giận đang định đứng dậy thì Nhược Khê cầm tay giữ lại nhẹ nhàng lắc đầu ,Nàng trầm tĩnh nói :

"Nước nghèo hay giàu không quan trọng,chủ yếu là tấm lòng của người tặng món quà này thành kính bao nhiêu ",có lẽ đây là Nhan Hoa muội muội mà vương gia hay nhắc đến với ta rồi.

Thái hậu rất hài lòng về cách sử sự của cô con dâu này,không nóng giận,rất biết cách ăn nói,đúng là ánh mắt nhìn người của Triệt Nhi tốt mà.

Nhan Hoa bực tức trong lòng gắt lên :

"Ai thèm làm muội muội của ngươi chứ".

Thái hậu mặt biến sắc quát lên :

"Vô lễ,đây là trưởng tẩu của con,mau xin lỗi nhanh".

Nhan Hoa không nghe thấy gì cả,thái hậu nay vì người ngoài mà quát cô,cô ôm mặt khóc chạy ra ngoài.

Thái hậu lắc đầu :"có lẽ ta chiều hư nó rồi".

Tuyên Vương rất tức giận vì hành động vừa rồi quay qua ra lệnh cho ma ma tổng quản:

"Quận chúa Nhan Hoa bất kính vương phi phạt cấm túc một tháng ,sai thị vệ đi bắt nó về ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.