Chương trước
Chương sau
Tôn Uy Phong đã gọi đội điều tra đặc biệt và lực lượng cảnh sát thủ đô đến. Có thể một mình ông không đánh lại được Tần Thiếu Du, nhưng cộng thêm sự trợ giúp những người này để xem hắn ta còn phách lối được nữa không.

Sau một hồi hỗn chiến ác liệt, quả thật phe Tần Thiếu Du đang dần yếu thế. Cho dù Tần Thiếu Du có giỏi đến cỡ nào cũng không thể một mình cùng lúc đối chọi với Tôn Uy Phong và 9 thành viên ưu tú của đội điều tra đặc biệt. Còn đám thủ hạ của hắn rất nhanh bị lực lượng cảnh sát áp chế, cũng giống như hắn chỉ biết mạnh miệng và dùng nắm đấm thay cho suy tính kế hoạch cụ thể.

Trong mắt Tôn Uy Phong, Tần Thiếu Du chỉ là một tên giang hồ nông nổi thiếu não, không có Ninh thiếu gia đứng sau bày mưu tính kế thì hắn chẳng đáng để lo ngại, xử lý riêng hắn dễ như trở bàn tay. Chỉ qua lúc đầu ông để hắn diễu võ giương oai kéo dài thời gian chờ đội điều tra đặc biệt đến tóm gọn một mẻ.

“Tưởng mày có thể đập chết một ông già khốn kiếp như tao, tao lại sợ mày quá”, Tôn Uy Phong lạnh lùng nhìn Tần Thiếu Du nằm bẹp trên đất.

“Không, lão tiền bối, cuối cùng tôi cũng biết được thực lực của ông, tôi sai rồi. Ông là đại tông sư, là lãnh tụ, thần y của giới giang hồ Hoa Hạ, còn tôi chỉ là một thằng côn đồ rẻ rách so với ông. Tôi sai thật rồi, bây giờ tôi chẳng còn gì, tiền ông cứ giữ lấy, chỉ cần tha cho tôi cái mạng này thôi được không?”, Tần Thiếu Du rơm rớm nước mắt cầu xin Tôn Uy Phong tha thứ.

“Đồ chó má, mày còn tư cách gì để cầu xin tha thứ? Hôm nay tao phải thay thầy đập chết mày!”, Đông Hoàng nói.

“Tôn tiền bối, xin mấy người đừng giết tôi! Tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi không dám chọc vào mấy người nữa. Tôi còn có thể làm từ thiện quy mô lớn để bù tội. Long Minh và Ninh thiếu gia là anh em thân thiết của tôi, tôi có thể khuyên bọn họ không hãm hại Vương Hi nữa. Mấy người để tôi sống tiếp thì tôi mới có thể làm nhiều việc tốt hơn!”, Tần Thiếu Du sợ hãi kêu lên.

“Thầy ơi đừng nghe hắn nói, thầy quá lương thiện, luôn nghĩ cho người khác. Tất cả chúng ta đều đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội nên mới thành ra thế này. Nếu chúng ta mạnh tay ngay từ đầu thì mọi chuyện đã khác”, Hình Thiên nói.

“Tôn tiền bối, tôi cầu xin ông hãy tha cho tôi đi mà. Tôi dập đầu cho ông ngay!” Tần Thiếu Du càng ngày càng sợ, hắn quỳ rạp trước mặt Tôn Uy Phong không ngừng vái lậy.

“Tao vốn không muốn lằng nhằng với loại người như chúng mày, lúc chúng mày đuổi giết Vương Hi, tao đã không nhúng tay vào. Vương Hi không có ở đây, chúng mày ngày càng ngông cuồng. Chắc mày vẫn chưa biết thực lực của Vương Hi đâu nhỉ? Bây giờ cậu ấy sống rất tốt, thậm chí đang làm tổng thống của một quốc gia”, Tôn Uy Phong lạnh lùng nói.


“Cái gi!?”, mặt Tần Thiếu Du biến sắc.

“Đại ca của mày, Ninh thiếu gia cũng có thể làm lãnh đạo cao cấp giả của một quốc gia thì có gì Vương Hi không làm được chứ? Người ta có tập đoàn tài chính nước ngoài chống lưng, danh chính ngôn thuận làm tổng thống. Thật ra chẳng ai thèm cãi tay đôi với mày, mày tưởng bản thân giỏi lắm hả?”, Tôn Uy Phong nói.

“Sư phụ làm tổng thống ư!?”, Diệp Hằng, Mạnh Hổ và Đinh Hân nhìn nhau, mặt mày phấn khởi.

“Trời đất ơi, thế lực của tên Vương Hi đó ngày càng lớn!”, Triệu Linh Nhi thốt lên.

“Tôn tiền bối, tôi thật sự biết sai rồi!”, sắc mặt Tần Thiếu Du trắng bệch.

“Chính vì trước đây tao dung túng cho mày, bây giờ mày dám chủ động đến nhà người ta vơ vét tài sản, tao biết chúng mày xấu xa nhưng không ngờ thật sự dám nổ súng giết người vô tội vạ. Tao già rồi, không muốn nhiều lời với mày, đệ tử của tao sẽ đưa mày đi, mày phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”, Tôn Uy Phong khẽ thở dài.

Suy cho cùng ông vẫn là một người lương thiện, không nhẫn tâm hành hạ Tần Thiếu Du. Dù hắn xấu xa như thế nào thì cũng là một mạng người, nên giao cho pháp luật phán xử.

“Tôi là tội phạm truy nã nguy hiểm của đội điều tra đặc biệt, nếu ông giao tôi vào tay họ, tôi sẽ chết mất!”, Tần Thiếu Du nước mắt giàn giụa nói.

“Vậy thì hết cách, mày vi phạm pháp luật. Vương Hi cũng từng bị đội điều tra đặc biệt truy nã, đúng là cậu ta đã phạm tội, tao cũng không nói giúp”, Tôn Uy Phong nói.

“Tôn tiền bối, chỉ cần ông tha cho tôi, tôi xin thề nhất định sẽ báo đáp ông nồng hậu. Ông lấy tiền, cũng đánh tôi bầm dập rồi, tôi khẩn thiết van xin ông như thế mà ông không thể bỏ qua cho tôi sao? Hôm nay tôi bỏ chạy, ngày mai có lẽ sẽ bị đội điều tra đặc biệt bắt được, nhưng giờ tôi chưa muốn chết, tôi chỉ xin ông khoan nhượng thôi mà”, Tần Thiếu Du nói.

“Thật sự hết cách, trong pháp luật không có tình, tội nghiệt của mày quá nặng, không thể chỉ nói một câu mà thả được”, Tôn Uy Phong nói.

“Nếu hôm nay tôi không chủ động đến nhà họ Diệp thì mấy người đừng hòng bắt được tôi!”, Tần Thiếu Du nổi điên.

“Ai bảo mày chủ động đến? Là do mày tự chọn cái chết”, Tôn Uy Phong nghe mà thấy nực cười.

“Tốt thôi, trước khi chết tôi sẽ kéo theo một người chịu thay”, Tần Thiếu Du lẩm bẩm.

“Mày nói cái gì?”, Tôn Uy Phong giật mình nhìn hắn.

Tần Thiếu Du đột nhiên lao về phía Diệp Khinh Tuyết.

“Cẩn thận!”, Tôn Uy Phong lập tức đẩy Diệp Khinh Tuyết ra.

Không ai ngờ được rằng Tần Thiếu Du sẽ đột nhiên tấn công, mọi người thật sự khiếp sợ bản tính ác độc của hắn.

Người phản ứng nhanh nhất là Tôn Uy Phong, ông đã đẩy Diệp Khinh Tuyết đứng bên cạnh ra.

Tần Thiếu Du đâm hụt, mắt hắn trở nên dữ tợn hơn, một lần nữa lại lao về phía Diệp Khinh Tuyết.

“Bốp” mộ tiếng, Triệu Linh Nhi lấy dây da siết cổ Tần Thiếu Du, dùng sức kéo hắn.

Nhưng Tần Thiếu Du rất khỏe, hắn dùng sức giằng co dây da khiến cô trượt tay, ngã nhào ra đất.

“Súc vật! Sắp chết rồi vẫn không biết ăn năn hối cải!”, Tôn Uy Phong phẫn nộ, ông giật mạnh cổ áo đằng sau Tần Thiếu Du.

“Lão già thối tha, cút ra!”, Tôn Uy Phong quay người lại đấm một phát mạnh vào ngực ông.

Tôn Uy Phong bị hắn đánh trúng, sắc mặt trở nên tái nhợt, nhanh chóng lùi về sau. Diệp Khinh Tuyết lại bị Tần Thiếu Du tấn công, cô nhíu mày lùi về sau.

Diệp Khinh Tuyết vội vớ lấy một cái bình hoa đập mạnh vào đầu hắn, nhưng ngoài việc khiến hắn chảy máu ra hoàn toàn không thể ngăn cản sự hung tàn của hắn.

Đột nhiên, Hình Thiên nhảy lên đá trúng đầu Tần Thiếu Du, đầu hắn hơi choáng váng, lảo đảo ngã nhoài ra đất.

Mạnh Hổ chạy về phía Tần Thiếu Du đá văng hắn ra, sau đó bắt lấy tay Diệp Khinh Tuyết hỏi: “Chị không sao chứ?”.

“Chị không sao”, Diệp Khinh Tuyết vội vã chạy ra dìu đỡ cánh tay Tôn Uy Phong.

“Sư phụ, thầy không sao chứ?”, cô sốt sắng hỏi.

“Cú đấm của một thằng ranh con thì có thể bị làm sao chứ? Không đau một chút nào, thầy vẫn khỏe lắm”, Tôn Uy Phong vỗ ngực mỉm cười.

“Dọa chúng con sợ chết khiếp, thầy đã từng này tuổi rồi, xin đừng để bị thương”, Hình Thiên thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, một cú đấm thôi mà, không đau một chút nào”, Tôn Uy Phong cười nói.

Tần Thiếu Du nằm bẹp trên đất, trên đầu hắn chảy không ít máu, đau đớn thở hổn hển.

Trông thấy Lý Bạch bắt đầu lấy còng tay ra, sắc mặt Tần Thiếu Du trở nên cực kỳ khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.