Lúc này, trong lòng Phùng Uyển dâng trào một cảm giác kỳ lạ, cô nhìn Vương Hi với ánh mắt khác thường.
Ánh mắt của Vương Hi vẫn rất chính trực, trong mắt không có bất kỳ sự trêu ghẹo hay khinh nhờn Phùng Uyển. Anh khẽ nhíu mày, nâng bàn chân nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng hút.
Da thịt dưới chân và chiếc tất mỏng nhanh chóng bị Vương Hi ngâm ướt, đau nhức ban đầu trở nên dịu nhẹ hơn.
Trông gương mặt điển trai của Vương Hi dưới ánh đèn khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Phùng Uyển dần dần đỏ lên.
“Sắp được rồi, cô kiên nhẫn một chút”, Vương Hi đến nhà vệ sinh bên cạnh nhổ máu ra, anh cảm thấy đầu lưỡi hơi đau rát, lấy một mảnh vụn thủy tinh từ trong miệng ra.
“Xin lỗi”, Phùng Uyển dè dặt nhìn Vương Hi.
“Không sao”, Vương Hi lại cầm bàn chân của Phùng Uyển lên, nhẹ nhàng hút.
Bàn tay Phùng Uyển túm lấy Vương Hi chặt hơn, cả trái tim và thân thể đều dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Sau khi Vương Hi xử lý vết thương trên chân của Phùng Uyển, mặt của cô đỏ hết cả lên rồi, cơ thể cô nóng hừng hực khôn tả.
Vương Hi giúp Phùng Uyển cởi tất ra, xé vải trên người mình để băng bó cho cô. Phùng Uyển suy nghĩ một lúc rồi đem khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dán sát vào Vương Hi, cô nhìn bờ môi mỏng của anh, trong lòng bỗng trỗi dậy một ý định can đảm.
“Mấy kẻ đó lần theo vết máu cô để lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699862/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.