Sức chống trả của Phùng Uyển chỉ ở mức bình thường, nhưng cô có thể cắn môi nhịn đau. Còn Vương Hi đau nhức đành phải buông Phùng Uyển ra, anh tát cô hai phát mạnh.
“Đồ bỉ ổi hèn hạ!”, Phùng Uyển tách Vương Hi ra, cô cảm thấy nơi bị anh nắm giữ đau nhức nóng rát.
| Vương Hi thì khổ sở che đũng quần, trên trán anh toát mồ hôi.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian với một thằng khốn nạn như anh nữa”, Phùng Uyển nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe giá trị đắt đỏ trên cổ tay, đứng dậy định đi ra ngoài.
Vương Hi đột nhiên xông về phía Phùng Uyển, ôm eo của cô lên rồi quăng mạnh ra chỗ khác.
Phịch một tiếng, Phùng Uyển bị Vương Hi quăng mạnh lên chiếc bàn ở cuối góc phòng họp, tay cô vô tình giật màn che máy chiếu xuống.
“Con đàn bà thối tha, Vương Hi tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh như thế này đâu, cô là người đầu tiên đấy. Hôm nay không cưỡng bức cô thì tôi không phải con người!”, Vương Hi thấy vùng dưới thân mình đau kinh khủng, hai mắt anh đó ngầu, dục vọng chiếm hữu đối với Phùng Uyển ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh lật đổ chiếc bàn họp nặng hơn 150kg rồi lạnh lùng bước về phía Phùng Uyển.
Phùng Uyển chui ra khỏi tấm màn che, trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của Vương Hi mà sợ hãi.
Cô biết bản thân đã chọc giận Vương Hi thật rồi, Vương Hi đã từng làm không ít việc xấu, giờ lại bị cô đánh hơi quá tay nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699851/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.