Chương trước
Chương sau
“4,1 tỷ, giao dịch thành công, chúc mừng Chu thiếu gia!”, nhân viên đấu giá sợ Chu Mộng Dương lật lọng không giữ lời, liên tục đập búa.

“…”, Chu Mộng Dương …

“Dương thiếu gia thật là giàu có, bỏ ra 4,1 tỷ mua lại một biệt thự sân golf. Khi giao nhà, nhớ gọi chúng tôi đến tham quan một chút nha”, đám thủ hạ của Chu Mộng Dương vẻ mặt ngưỡng mộ nói.

“Có 4,1 tỷ thôi mà, chỉ là một dự án nhỏ đối với nhà họ Chu chúng tôi”, Chu Mộng Dương nói.

“Quá lợi hại rồi”, đám người của Chu Mộng Dương phấn khích nói.

Đám người này của hắn đều là những phú nhị đại của một số gia tộc nhỏ, gia sản trong gia đình có hàng chục triệu trở lên, rất ngưỡng mộ ghen tị với gia cảnh giàu có của Chu Mộng Dương.

Trong lòng Chu Mộng Dương đang không ngừng suy hơn tính thiệt, nghĩ xem mua một căn nhà với giá 4,1 tỷ, về nhà phải giải thích với gia đình như thế nào?

Gia đình hắn có bán hết nhà, vàng bạc trang sức và khách sạn đi, gom lại cũng chỉ được hơn một tỷ.

Có điều rất nhanh hắn đã không phải lo lắng nữa.

Trong lòng hắn nghĩ, bây giờ Vương Hi đã là một người nghèo rớt mùng tơi rồi, Vương Hi dám ra giá 4 tỷ mua một căn nhà, hắn có gì mà không dám chứ. Hắn ta chỉ tuỳ tiện ra giá, Vương Hi bên kia cũng vậy. Đợi đến khi cuộc đấu giá kết thúc, người ta yêu cầu trả tiền, hắn xem Vương Hi sẽ thanh toán số tiền đó như thế nào.

Có quá nhiều kẻ gây rối, nhà đấu giá sẽ không tính toán với hắn, đến lúc ấy hắn sẽ không phải liếm giày cho Vương Hi nữa và tát anh đến chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Mộng Dương tràn đầy vui sướng.

“Bây giờ chúng tôi sẽ bán đấu giá tài sản của nhà họ Dương ở thủ đô, một chiếc du thuyền ở Tam Á, với giá khởi điểm là năm triệu tệ”, nhân viên đấu giá đứng trên bục nói.

Vương Hi từ cửa bước vào, đến ngồi bên cạnh Diệp Khinh Tuyết.

Buổi đấu giá có rất nhiều ghế trống, Từ Đệ nhìn thấy Vương Hi quay trở lại, liền nói qua Diệp Khinh Tuyết: “Con trai yêu, sao con không mua nữa vậy? Mua với giá năm mươi triệu tệ ấy”.

“Tiền của con cũng không phải từ trên trời rơi xuống, có tiền ở đây diễu võ dương oai, không bằng đem đi quyên góp từ thiện. Vừa rồi con kết thù với Chu Mộng Dương, con cá cược với hắn, nếu như con mua tất cả mọi thứ ở buổi đấu giá hôm nay, hắn sẽ phải liếm đế giày cho con. Nếu như con mua thiếu một thứ, hắn sẽ tuỳ ý tát con. Nghĩ lại thì thấy không đáng lắm, con không đánh cược với hắn nữa”, Vương Hi nói.

“Chu Mộng Dương là ai?”, Từ Đệ hỏi.

“Là một người bạn hồi tiểu học của con, rất thích ra vẻ, nhà hắn có vài khách sạn, gia sản khoảng hơn một tỷ”, Vương Hi nói.

“Con cũng thật nhàn rỗi, để ý đến loại người này làm gì?”, sau khi biết được sự thật, Từ Đệ khiển trách Vương Hi một trận.

“Đúng là rất nhàm chán, thế nên con hối hận rồi”, Vương Hi nói.

“Nhưng anh và hắn đánh cược, nếu như hắn ta thật sự nghiêm túc, muốn đánh anh thì sao?”, Diệp Khinh Tuyết hỏi.

“Hắn muốn đánh anh, chả nhẽ anh lại để hắn đánh? Kiểu cá cược này là cuộc chơi của kẻ mạnh, luật chơi do kẻ mạnh quyết định. Vương Hi anh chưa bao giờ là người giữ lời hứa, anh sẽ không để hắn đánh mình”, Vương Hi nói.

“Con dâu, để con phải chê cười rồi. Con trai yêu của mẹ làm nghề kinh doanh, có khả năng là do thói quen nghề nghiệp, nó không bao giờ giữ lời, lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu. Nhưng nó hoàn toàn thật lòng đối với con, điều này mẹ có thể bảo đảm”, Từ Đệ lúng túng giải thích với Diệp Khinh Tuyết.

“Con đã quen rồi, anh ấy quả thực là một người nói dối không chớp mắt”, Diệp Khinh Tuyết tức giận nhìn về phía Vương Hi.

Khi buổi đấu giá tiếp tục, Vương Hi chỉ mua lại tài sản và một số đồ vật có giá trị của nhà họ Vương.

“Công ty vốn đầu tư Quang Phục của Vương Hi rất có danh tiếng, nghe nói trước đây cậu ta có mâu thuẫn với Long Minh nhưng đã đánh bại hắn. Bất kể trong tay cậu ta có bao nhiêu tiền, thực lực của cậu ta là điều không phải bàn cãi”. Thấy Vương Hi mua lại đồ vật của nhà họ Vương, người trong gia đình nghĩ anh có lẽ vẫn còn tình cảm với Vương gia, cùng nhau ngồi xuống thảo luận về anh.

“Vương Hi mua lại đồ vật của nhà họ Vương, là muốn trả lại cho chúng ta sao?”, Vương Vị Ương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cho dù hắn có mua, tôi cũng không thấy cảm kích. Chính hắn đã hại anh trai và chồng tôi vào tù, vả lại hắn chỉ có tiền, cũng không có năng lực gì khác. Xét về thực lực, vẫn là bốn gia tộc lớn chúng ta mạnh hơn”, Lâm Khả Hân khinh thường nói.

“Tôi mua lại chiếc xe này”, Vương Hi nhìn thấy chiếc xe của nhà họ Vương được bán trong buổi đấu giá thì khẽ giơ tay phải lên.

“Chúc mừng vị khách hàng này!”, nhân viên đấu giá lại hạ búa.

“Dương thiếu gia, Vương Hi này đúng là thật thà hơn rồi, không dám tuỳ tiện mua đồ nữa. Nhìn kìa, hắn ta chỉ chọn mua mấy thứ rẻ tiền thôi”, Chu Mộng Dương và đám người của hắn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thủ hạ của hắn nói.

“Bị tôi chọc điên lên rồi, còn có tâm trạng ở đó mà mua đồ nữa sao? Tôi đoán hắn có thể là tên chuyên buôn đồ cũ, đến buổi đấu giá này để tìm kiếm nguồn hàng, hai món đồ trước đó hắn mua chắc chắn là lỗ nặng rồi. Chúng ta có thể làm loạn, cố ý nâng mức giá lên cao, để hắn không mua được”, Chu Mộng Dương cười hì hì nói.

“Dương thiếu gia, chiêu này của anh quá đỉnh rồi”, đám thủ hạ của Chu Mộng Dương cười nói.

Khi Vương Hi lại ra giá mua lại bức tranh nổi tiếng thế giới của nhà họ Vương, Chu Mộng Dương ngồi ở hàng ghế sau cùng uể oải giơ tay lên: “Vương Hi ra giá 50 triệu, tôi trả 51 triệu”.

“Chu thiếu gia lại ra tay rồi, anh ấy ra giá 51 triệu, có ai ra giá cao hơn không?”, ánh mắt nhân viên đấu giá kinh ngạc.

“100 triệu”, Vương Hi mặt không cảm xúc giơ tay phải lên.

“101 triệu”, Chu Mộng Dương nhếch mép, vung tay lên.

“200 triệu”, Vương Hi nói.

“201 triệu”, Chu Mộng Dương lại cười đểu nói.

Giám đốc quản lý đã kiểm tra và biết được tài sản của Vương Hi, khuôn mặt ông ta tái nhợt, từ ngoài bước vào.

“Chu Mộng Dương, cậu cố ý đối đầu với tôi sao?”, Vương Hi đứng lên, quay đầu nhìn về phía Chu Mộng Dương.

“Cậu là đại thiếu gia của nhà họ Vương, tôi chỉ là môt côn đồ nhỏ nhoi ở thủ đô này, nào dám chống đối với thiếu gia cậu chứ? Tôi chỉ thấy không vừa mắt với cậu, cố ý trêu đùa cậu mà thôi. Tôi đã ra giá 201 triệu rồi, cậu tiếp tục trả giá đi”, Chu Mộng Dương lười biếng nhếch mép cười đểu.

“Coi như cậu giỏi, tôi nhận thua”, Vương Hi ngồi trở lại vị trí của mình.

“Chúc mừng Chu thiếu gia đã thành công mua lại bức tranh nổi tiếng thế giới này với giá 201 triệu!”, nhân viên đấu giá lớn tiếng nói.

“Chu thiếu gia, cậu và Vương Kiêu Nam đang cạnh tranh đấu giá sao?”, sắc mặt giám đốc quản lý tái nhợt, đi đến bên cạnh Chu Mộng Dương trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy, Vương Hi chỉ là một tên nghèo rớt mùng tơi cũng dám bỏ tra hàng trăm triệu, tôi là một thiếu gia giàu có với khối tài sản lên đến hơn một tỷ, có gì mà không dám chứ?”, Chu Mộng Dương cười nói.

“Cậu đã mua những gì rồi?”, giám đốc quản lý liếc mắt nhìn Vương Hi, ông ta đã biết được thân phận của anh.

“Một dinh thự với giá 4,1 tỷ, một bức tranh nổi tiếng thế giới giá 200 triệu”, Chu Mộng Dương nói.

“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy bức tranh nổi tiếng đó, quả thật là một tác phẩm nghệ thuật không tồi, nhưng do một hoạ sĩ đương thời vẽ, không đáng giá 200 triệu, nhiều nhất cũng chỉ có giá 80 triệu thôi, cậu lỗ rồi”, giám đốc quản lý nói.

“Trả giá chơi thôi, dù sao cũng không nhất thiết sẽ thanh toán”, Chu Mộng Dương nói.

“Ồ”, sắc mặt giám đốc quản lý tối sầm lại.

“Đúng rồi, tôi là khách VIP của buổi đấu giá này, hôm nay mua nhiều thứ như vậy, theo quy định của buổi đấu giá, không phải sẽ cung cấp rượu vang sao? Mang cho tôi một ly Lafite, tôi cần thư giãn một chút”, Chu Mộng Dương nói.

“Vâng”, giám đốc quản lý bước sang một bên rót rượu.

Nhưng sau khi rót rượu ông ta lại cung kính mang về phía Vương Hi mà không đem đến cho Chu Mộng Dương.Chu Mộng Dương ngạc nhiên nhìn người quản lý…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.