Triệu Tuyết Kỳ và Hổ Tử nhìn nhau không nói gì.
Triệu Tuyết Kỳ là một người thông minh, Hổ Tử khôn khéo nhanh nhẹn, năng lực có thể so với Phàm Gian bên cạnh Vương Hi, họ đều có thể nhận thấy đám người này có gì đó không ổn.
Đứng ngoài nhìn thấu, ngược lại đến bản thân mình thì chẳng hề hay biết.
Mới sáng sớm Diệp Khinh Tuyết dõi theo Vương Hi đi làm, nói chuyện cùng anh một lúc, vậy mà giờ anh đã gặp chuyện ngay rồi nên trong lòng cô vô cùng lo sợ.
“Rốt cuộc Vương Hi làm sao rồi? Có thể nói cho tôi biết không? Chỉ cần có thể chữa trị khỏi cho anh ấy, mất bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm”, Diệp Khinh Tuyết tay ôm bụng, mặt buồn bã nói.
“Bị đâm rớt một cái chân”, lão Lực lộ ra nụ cười xấu xa.
“Hình như cũng bị mất một cánh tay nữa”, một người đàn ông trung niên cười đểu.
“Đầu cũng rơi nốt”, tài xế nói.
“Cái gì!?”, Diệp Khinh Tuyết trợn mắt.
“Rốt cuộc mấy người có nhìn thấy anh ấy bị thương không vậy? Không thấy thì đừng nói linh tinh, chị ấy đang mang thai đó!”, Tôn Tinh Tinh cáu kỉnh.
“Haha, chúng tôi đùa cô thôi, anh ta không có gì đáng lo ngại, chỉ bị trầy da một ít, bôi Merbromin sát trùng là được. Đợi lát nữa thấy anh ta thì cô biết có chuyện gì ngay”, lão Lực cười lớn.
Tất cả thủ hạ của hắn ta đều cười ồ lên.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”, hai mắt Diệp Khinh Tuyết trở nên lạnh lẽo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699768/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.