“Lúc ở nhà họ Vương cậu rất hung hăng kiêu ngạo, ra ngoài thì lại trở thành con rùa rụt đầu. Vương Hi, cậu tưởng rằng cậu giỏi đánh nhau thì sẽ là thiên hạ vô địch sao? Tôi nói cho cậu biết, trong ba năm cậu bị mù, chúng tôi đã tìm kiếm được rất nhiều cao thủ. Chỉ với bốn người này, có thể lật tung quyền quán của cậu lên”, Vương Hoài An châm một điếu thuốc, mỉm cười ngồi vào một bên.
Hắn mặc vest phẳng phiu giống Lâm Hạo, hơi cận, đeo một chiếc kính không gọng nhập khẩu từ Thủ Nhĩ, trên đầu bôi keo xịt tóc, giống phần tử cặn bã có văn hoá hơn Phàm Gian.
“Để xem thằng nhãi này cầu xin chúng ta tha mạng như thế nào”, Lâm Hạo cười hi hi nhìn Vương Hoài An.
Hai công tử ăn chơi hàng đầu của thủ đô tràn đầy tự tin.
“Ông, tại sao ông lại mắng bọn họ là có bệnh?”, Vân Tiếu có chút tò mò về lời nhận xét của Tôn Uy Phong, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải tôi mắng họ, mà là bọn họ thực sự có bệnh”, Tôn Uy Phong nhấn mạnh.
Khi Tôn Uy Phong, Vương Hi và Vân Tiếu đang nói chuyện, Tôn Tinh Tinh nghe thấy quyền quán xảy ra chuyện, lo lắng cho sự an toàn của Tôn Uy Phong, cũng từ nhà họ Diệp chạy đến quyền quán.
Cô liếc nhìn Đồng Thiến bên cạnh Vương Hi, trong mắt nhanh chóng lộ ra vẻ khinh thường.
Vương Hi đoán rằng Tôn Tinh Tinh lại hiểu lầm mình một lần nữa.
Cô gái này càng ngày càng căm ghét mình hơn rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699756/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.