“Khinh Tuyết, chúng ta đi thôi”.
Lúc này, Diệp Khinh Tuyết còn đang nói chuyện với Vương Vị Ương, Lâm Khả Hân và các cô gái ở nhà họ Vương, Vương Hi sải bước đi vào kéo Diệp Khinh Tuyết rời đi.
“Mẹ, chúng ta đi thôi”. Vương Hi dẫn theo cả Trần Lan.
Lúc ba người lái xe về nhà, Vương Hi không mở miệng nói một lời, Diệp Khinh Tuyết tưởng anh còn giận khi ở nhà họ Vương, tâm trạng không tốt nên không dám làm phiền anh.
Trần Lan im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng: “Đúng là vô dụng, là người giàu nhất Hoa Hạ nhưng không giải quyết được một cái nhà họ Vương nhỏ bé”.
“Không phải mẹ cũng như vậy sao? Bị bà nội của con nói cho một câu không phản bác lại được”, Vương Hi cười lạnh một tiếng.
“Bực tức ở nhà họ Vương giờ trên đường quay về lấy tôi ra để trút giận?”, Trần Lan sửng sốt.
“Con chả thèm trút giận lên mẹ”, Vương Hi đáp.
“Ồ, bây giờ là người giàu nhất Hoa Hạ rồi nên cách nói chuyện cũng khác nhỉ? Trước đây ở nhà họ Diệp có dám lớn tiếng với tôi đâu, giờ thì dám lớn tiếng lạnh nhạt với tôi”, trong mắt Trần Lan hiện lên sự khinh bỉ.
“Vương Hi, đừng quên lúc đầu cậu suy sụp tinh thần, nhà họ Diệp chúng tôi đã đối xử với cậu như thế nào. Nếu không nhờ con mắt nhận thức tinh tường của bà mẹ vợ tôi đây, cậu có cưới được Khinh Tuyết nhà tôi không? Nếu không nhờ cái số tốt của Khinh Tuyết nhà tôi đem đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699749/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.