"Mũi anh chảy máu rồi", Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy mũi Vương Hi chảy ra máu tươi, vội vàng bước đến bên cạnh anh, quỳ xuống, lấy khăn giấy trên người ra lau máu cho anh.
Vương Hi ngồi ngây người dưới đất.
Vừa nãy đánh với Tôn Uy Phong, tuy anh không bị Tôn Uy Phong chạm vào mũi, nhưng bị nội công của ông làm chấn thương khoang mũi, dẫn đến chảy máu mũi.
"Còn tưởng anh lợi hại đến đâu, đến ông lão hơn 70 tuổi cũng không đánh lại được", Hàn Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng, dẫn Lâm Hổ và mọi người rời khỏi phòng huấn luyện.
Hàn Thiếu Kiệt là cấp dưới của Vương Hi, cũng là anh em của anh, hắn ta có thể mỉa mai anh thoải mái.
Vương Hi không hận hắn ta.
Anh chỉ cảm thấy Tôn Uy Phong gọi anh là Nhị Thế Tổ ăn chơi đàng điếm, rất chói tai.
Anh quả thực là công tử nhà giàu, nhưng giang sơn anh giành được không có bất cứ công lao gì của gia tộc. Trừ sự bồi dưỡng từ nhỏ của gia tộc, mọi thứ của anh hiện giờ đều do anh tay trắng làm nên thông qua sự nỗ lực của bản thân.
Trong quá trình này, anh phải chịu quá nhiều rủi ro, mấy lần suýt trở mặt thành thù với Hàn Thiếu Kiệt.
"Anh bị sư phụ đánh trước mặt em, có phải mất mặt lắm không?", Vương Hi nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Không mất mặt", Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Anh xin lỗi, ảnh hưởng hình tượng trước mặt em", Vương Hi nói.
"Em trước giờ chưa từng coi thường anh", Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699630/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.