Lời cảnh cáo của Phùng Uyển sắc bén như chiếc búa, giọng nói lạnh lùng của cô không ngừng vang vọng trong lòng Vương Hi.
Vương Hi biết Phùng Uyển có ý gì, cô ta là muốn tốt cho anh. Tuy bọn họ không có giao tình gì, nhưng đều là thiên tài kinh doanh của thủ đô và thành phố Minh Hải, vẫn luôn ngầm kính phục và yêu quý đối phương. Nếu anh có ý đi lại gần hơn với Phùng Uyển, bọn anh nhất định sẽ trở thành bạn bè, rất có chung tiếng nói.
Cô ta không muốn nhìn thấy anh hủy hoại, mượn thế lực ngầm nhúng tay vào thương nghiệp, khiến thân phận anh bị ố bẩn.
Đây là một con đường không lối về, có con đường một khi đã đi thì vĩnh viễn không thể quay đầu.
Lần này anh hất cẳng Vương Vị Ương và Dương Bác Thiên rất thành công, nhưng cũng khiến tình cảnh bản thân trở nên nguy hiểm hơn. Anh và Phàm Gian đều rất nguy hiểm, tương lai một khi xảy ra chuyện sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.
Anh không quan tâm, bởi vì kẻ địch anh phải đối phó là Long Minh. Anh không chỉ phải có tiền mà phải có thế lực, hiện giờ anh thiếu cảm giác an toàn.
Ba ngày sau, anh đưa người nhà họ Diệp chính thức dọn vào biệt thự trên núi.
Đây là ngôi nhà anh mua mất 15 triệu muốn tặng cho Trần Lan, nhưng nó quá lớn, chi phí bảo dưỡng mỗi năm nhiều kinh người, Trần Lan và Diệp Sơn chắc sẽ không ở ngôi nhà này. Nhưng anh mời hết người nhà họ Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699628/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.